Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2428 - Chương 2428 - Thủ Đoạn Của Bắc Huyền Tiểu Thánh Quân

Chương 2428 - Thủ đoạn của Bắc Huyền Tiểu Thánh Quân
Chương 2428 - Thủ đoạn của Bắc Huyền Tiểu Thánh Quân

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Tiểu Bạch Hổ giải thích ngắn gọn một phen.

“Cái gì, lại dám coi muội muội của ta làm thú cưng sao?”

Lúc này Bạch Hổ Vương tức sùi bọt mép.

“Không... Không phải... Thật ra ta sống cũng tốt…” Tiểu Bạch Hổ ngập ngừng giải thích.

Thực sự nàng đi theo Quân Tiêu Dao, ngoài không có tự do, gần như là ăn uống đủ đầy, đến đâu cũng ăn uống.

Tuy vừa bắt đầu bị coi là mèo thú cưng còn cảm thấy hơi khuất nhục, nhưng bây giờ quen rồi nên không sao cả.

Thậm chí, nàng còn có chút cảm giác hưởng thụ như vậy.

“Ta không có khả năng giao chìa khóa cho ngươi.”

Khí Canh Kim trên người Bạch Hổ Vương dâng lên giống như biến thành lợi kiếm, khí tức cuồn cuộn gió mây.

“Haizz…”

Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu.

Hắn ngược lại liếc mắt nhìn Tiểu Bạch Hổ một cái, nói: “Đã nói rồi, đánh gần chết.”

“Hừm... cũng được thôi.”

Tiểu Bạch Hổ gật đầu.

Dù sao tộc Bạch Hổ bọn họ da dày thịt béo, chịu đòn được!

Một lát sau.

Tầm!

Thân hình Bạch Hổ Vương bị ném bay, miệng phun máu tươi, bị đánh đến sưng mặt sưng mũi, xương toàn thân gãy không ít.

“Nể mặt Tiểu Bạch Hổ, ta không lấy đi tính mạng của ngươi.”

“Nhưng ngươi đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta.”

Quân Tiêu Dao đứng chắp tay.

Gương mặt Bạch Hổ Vương sưng vù, nào còn phong tư và phong thái của yêu nghiệt đứng đầu tộc Bạch Hổ.

Hắn nhìn về phía Tiểu Bạch Hổ, im lặng.

Có người gài bẫy ca ca như vậy sao?

“Ca, ca nhận thua đi!”

Tiểu Bạch Hổ nói.

“Vậy sự tự do của muội muội ta…”

Bạch Hổ Vương nhìn về phía Quân Tiêu Dao.

Hắn cũng biết Quân Tiêu Dao nương tay với hắn.

Nếu không thì giờ phút này tính mạng hắn có thể đã không còn.

Quân Tiêu Dao nghe vậy, vỗ tay một cái.

Tức khắc giải trừ cấm chế trong cơ thể Tiểu Bạch Hổ.

Cuối cùng nàng biến thành hình người.

Tóc trắng thật dài rũ xuống tới mắt cá chân oánh ánh, hơi hơi cong vào.

Giữa các sợi tóc mọc ra một đôi tai thú trắng tuyết.

Gương mặt như búp bê, trắng noãn nhẵn nhụi, sáng bóng.

“Ta tự do!”

Tiểu Bạch Hổ vui quá mà khóc.

Bạch Hổ Vương thấy thế thì im lặng, sau đó vứt chìa khóa đồng cổ cho Quân Tiêu Dao.

“Tạm biệt.”

Quân Tiêu Dao cũng rất dứt khoát.

Lúc này, Bạch Hổ Vương nói: “Vân Tiêu, thực lực của Long Khám còn mạnh hơn ta nhiều.”

“Mà bởi vì Long Hiên Đại Đế nên hắn ta rất thù hận ngươi.”

“Được.”

Quân Tiêu Dao thản nhiên gật đầu, trực tiếp rời đi.

Long Khám sao?

Hắn còn không để vào mắt.

“Đại ác nhân này lại đi như vậy…”

Tiểu Bạch Hổ lẩm bẩm.

Chẳng biết tại sao nhìn thấy Quân Tiêu Dao dứt khoát để nàng tự do như thế, không có chút chần chờ và lưu luyến nào.

Tiểu Bạch Hổ lại có một chút hụt hẫng.

Dường như đối với Quân Tiêu Dao, sự tồn tại của nàng có cũng được mà không có cũng không sao, không có gì quan trọng cả.

“Không đúng, không đúng, sao ta lại nghĩ như vậy chứ?”

Trong lòng Tiểu Bạch Hổ kinh ngạc.

Chẳng lẽ là cô thật sự đã quen cuộc sống này?

Chiếm được chìa khóa đồng cổ thứ ba, sau khi nhóm người Tiểu Bạch Hổ rời đi, ánh mắt Quân Tiêu Dao trông về phía xa.

Hắn đang cảm ứng ấn ký ở trong hồ lô Càn Khôn của Sở Tiêu.

“Ồ, chuẩn bị ra tay ư, không tệ.”

“Cho ta xem đến tột cùng bản nguyên Tam giáo hợp nhất mạnh cỡ nào nào.”

Quân Tiêu Dao chắp tay, lao về một hướng khác.

...

Ở một chỗ sâu trong Hiên Viên đế lăng.

Một bóng dáng trẻ tuổi toàn thân bao phủ ánh sáng màu xanh dạo bước hư không.

Hắn mặc một bộ đạo bào đơn giản, mộc mạc, trên người có đạo uẩn huyền diệu đang chảy xuôi, dường như là vết đạo giữa thiên địa đều khắc sâu trong cơ thể hắn.

Đó chính là Bắc Huyền Tiểu Thánh Quân của Tam Thanh đạo môn.

Mà đạo uẩn kỳ lạ trên người hắn đương nhiên là bởi vì có liên quan đến bản nguyên đạo môn, Vạn Đạo Chi Nguyên.

Thân là Nam Đạo trong ngũ đại Vương giả thiên kiêu Đông Tây Nam Bắc Trung, rõ ràng thực lực của Bắc Huyền Tiểu Thánh Quân sâu không lường được.

Mà giờ khắc này, Bắc Huyền Tiểu Thánh Quân khẽ lắc đầu nói.

“Không biết truyền nhân của Đấu Thiên Chiến Hoàng có xuất hiện ở chỗ này hay không?”

“Ngay cả Bắc Nho và Tây Phật đều mất mạng ở trong tay hắn, xem ra đích xác là một nhân vật.”

“Chẳng qua có món đồ đại sư tỷ cho ta, có lẽ có thể khắc chế truyền nhân của Đấu Thiên Chiến Hoàng.”

“Đến lúc đó nếu ta có thể trấn áp hắn, bắt về cũng là một công lớn.”

Đáy lòng Bắc Huyền Tiểu Thánh Quân nghĩ.

Nếu hắn dám một mình tới nơi này thì đương nhiên có át chủ bài.

Hơn nữa hắn cũng biết bây giờ truyền nhân của Đấu Thiên Chiến Hoàng nhất định rất muốn đối phó hắn.

Suy cho cùng chỉ cần giết chết hắn là có thể hoàn toàn tập hợp đủ bản nguyên Tam giáo.

Đúng lúc này, một nam tử mặc áo bào màu vàng sáng hiện ở trước mặt hắn.

Không nói hai lời, trực tiếp tấn công một chiêu về phía hắn.

Trong chiêu thức thần thông bí mật mang theo nho vận và phật quang.

“Truyền nhân của Đấu Thiên Chiến Hoàng, quả nhiên ngươi ở chỗ này!”

Bắc Huyền Tiểu Thánh Quân vừa quát vừa ra tay, đạo uẩn lưu chuyển.

“Bắc Huyền Tiểu Thánh Quân, xem ra ngươi muốn dụ ta mắc câu, lá gan không nhỏ.”

Người tới đương nhiên là Sở Phi Phàm.

Hắn nhìn Bắc Huyền Tiểu Thánh Quân.

Người này dám một mình đến đây đối mặt hắn, hiển nhiên là có chuẩn bị.

Nhưng không sao, hắn cũng có chuẩn bị.

“Quả nhiên câu được con cá lớn, Đấu Thiên Chiến Hoàng đã là quá khứ rồi, ngươi muốn lặp lại quỹ tích quật khởi của hắn sao, nằm mơ!”

“A, ngươi sai rồi, không phải ta muốn trở thành Đấu Thiên Chiến Hoàng kế tiếp mà là muốn vượt xa Đấu Thiên Chiến Hoàng!”

Sở Phi Phàm cũng có lý tưởng vĩ đại.

Thật ra so sánh với Sở Tiêu, hắn mới thật sự là thiên kiêu dòng chính của đế tộc.

Hiển nhiên nhãn giới vận mệnh không tầm thường.

“Vậy thì phải xem ngươi mạnh cỡ nào!”

Hai người lập tức va chạm nhau.

Sở Phi Phàm tiện tay phát huy sức mạnh của Hạo Nhiên Chi Tâm và Phật Thai hoàn mỹ. Hơn nữa còn dung hợp lại với nhau, uy năng tăng lên gấp bội.

Mà Bắc Huyền Tiểu Thánh Quân cũng có sự tăng cường của Vạn Đạo Chi Nguyên.

Thế nên sau khi giao thủ ngắn ngủi, hai người đúng là khó phân ưu khuyết.

“Không hổ là Vạn Đạo Chi Nguyên, nếu như quá yếu thì sẽ khiến ta thất vọng.”

Sở Phi Phàm vẫn bình tĩnh thong dong.

Hắn lại ra tay.

Bình Luận (0)
Comment