Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Theo lý thuyết, sau khi giải quyết xong Bắc Huyền Tiểu Thánh Quân thì có lẽ tất cả đã kết thúc.
Nhưng không khí ngược lại càng trở nên kỳ lạ.
Sở Phi Phàm không lập tức đề luyện ra Vạn Đạo Chi Nguyên từ trong cơ thể Bắc Huyền Tiểu Thánh Quân.
Bởi vì hắn đang đề phòng Sở Tiêu!
Mà trong thần sắc của Sở Tiêu cũng mang theo một tia khó hiểu.
“Sở Tiêu lão đệ, ta đi luyện hóa Vạn Đạo Chi Nguyên trước, thế nào?”
Sở Phi Phàm hỏi.
Sở Tiêu thản nhiên hỏi lại: “Phi Phàm huynh, ngươi đã biết vị trí của trang Thời Thư còn lại sao?”
“Chuyện này... không biết cho lắm.”
Sở Phi Phàm trả lời.
“Nếu đã như vậy, sao ta có thể cam đoan Phi Phàm huynh có thể tận tâm tận lực giúp ta đi tìm Thời Thư cơ chứ?”
Ý tứ lời này của Sở Tiêu hơi vi diệu.
“Sở Tiêu lão đệ, lời này của ngươi là có ý gì?”
Giọng điệu Sở Phi Phàm trầm xuống.
“Không bằng trước hết để cho ta lấy Vạn Đạo Chi Nguyên, đợi Phi Phàm huynh thay ta tìm được những trang Thời Thư còn lại rồi ta giao Vạn Đạo Chi Nguyên cho ngươi.”
Sở Tiêu cười như không cười.
Lúc trước, hắn vẫn cố kỵ Sở Phi Phàm nên không có cách nào, chỉ có thể bị hắn lợi dụng như công cụ.
Nhưng mà bây giờ, tình huống đã không giống với lúc trước nữa.
“Sở Tiêu lão đệ, lời này của ngươi không dễ nghe, ngươi không tin ta sao?”
Trong lòng bàn tay Sở Phi Phàm đang chậm rãi hội tụ sức mạnh.
“Không phải, ban đầu chẳng phải Phi Phàm huynh bảo ta thay ngươi tìm bản nguyên Tam giáo à, sao bây giờ Phi Phàm huynh lại không vui?”
Hai người đứng đối lập.
Mà ngay sau đó, hai người đồng thời ra tay!
Ầm!
Sở Phi Phàm thúc dục Chiến Hoàng Huyền Công, thần thông Tam giáo kinh khủng hóa thành nước lũ cuồn cuộn tấn công về phía Sở Tiêu!
Mà Sở Tiêu thúc giục sức mạnh thần phù Thanh Dương, quang huy mênh mông mãnh liệt, như trời xanh đè xuống.
Vào giờ khắc này, cuối cùng hai đứa con khí vận đồng tộc hoàn toàn vạch mặt, tấn công võ lực!
Ầm! Ầm! Ầm!
Đại chiến giữa hai người tạo nên gợn sóng động trời.
Phép tắc thổi quét như sóng lớn.
May mắn đây là bên trong Hiên Viên đế lăng, không chỉ có không gian vững chắc, phạm vi lại càng rộng rãi.
Nếu không tuyệt đối dẫn đến nhiều sự chú ý, đánh tới long trời lở đất.
“Sở Tiêu, trong vũ trụ Huyền Hoàng ngươi rốt cuộc chiếm được cơ duyên gì, mà lại khiến ngươi thay đổi khác xa như thế?”
Nếu xé toang da mặt, Sở Phi Phàm không cần làm bộ làm tịch, giờ phút này cười lạnh nói.
“Điều này, dĩ nhiên ta sẽ nói cho ngươi biết, có điều là lúc ngươi sắp chết!”
Vẻ mặt Sở Tiêu lạnh lùng nói.
“A, chỉ là một huyết thống hỗn tạp mà thôi, ngươi có tự tin như vậy sao?”
“Ngươi…”
Ánh mắt Sở Tiêu sắc bén.
Điều hắn chán ghét nhất chính là loại tự kiêu và cao cao tại thượng.
Quân Tiêu Dao như thế, trước mắt Sở Phi Phàm cũng như thế.
“Ếch ngồi đáy giếng, huyết mạch của đế tộc Sở thị thì như thế nào, ngươi căn bản không biết trời cao bao nhiêu!”
Giọng điệu Sở Tiêu lạnh như băng sương.
Hắn chính là sự tồn tại sẽ trở thành người thừa kế Nhân Hoàng.
So sánh với huyết mạch Hiên Viên của Nhân Hoàng, huyết mạch đế tộc Sở thị tính là gì?
Dĩ nhiên, trước khi chưa hoàn toàn đặt thế cục thắng, Sở Tiêu sẽ không dễ dàng để lộ ra.
Hai người ra tay, trong nháy mắt giao thủ hơn mấy trăm ngàn chiêu.
Hai bên đều đã có vài thương thế nhưng không nặng.
Tuy Sở Tiêu đã thức tỉnh bộ phận Huyết mạch Hiên Viên, nhưng suy cho cùng vẫn chưa nhận được truyền thừa đầy đủ.
Mà Sở Phi Phàm vẫn tạm thời chưa dung nhập Vạn Đạo Chi Nguyên vào trong cơ thể.
Thế nên hai người đều có chỗ thiếu sót.
Sở Tiêu lấy ra một vài thần thông lĩnh ngộ được trong Thời Thư.
Nhưng Sở Phi Phàm đã từng có một tờ Thời Thư, từng tìm hiểu vài chỗ mấu chốt.
Thế nên miễn cưỡng có thể hóa giải.
Cứ như vậy, trận đánh giết giữa hai người không thể dừng lại nhất thời được.
Nhưng vào lúc này.
Một lời nói có ý giễu cợt chê cười ung dung truyền đến.
“Hay cho cảnh tượng gà nhà đá nhau, đồng tộc tương tàn, đặc sắc.”
“Hở?”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc như vậy, Sở Tiêu và Sở Phi Phàm đều dừng tay nhìn về phía nào đó.
Quân Tiêu Dao mặc áo trắng không vướng bụi trần bước tới từ đàng xa, thân hình bao phủ bởi ánh sáng, giống như một tiên nhân trẻ tuổi.
Giờ phút này, hắn nhìn hai người vạch mặt, đánh sống đánh chết, chỉ cảm thấy buồn cười.
Lúc trước hắn nghĩ chắc chắn hai người này không thể đồng tâm hiệp lực chấn hưng đế tộc Sở thị.
Thật đúng là bị hắn đoán đúng.
“Vân Tiêu!”
Thù hận trong mắt Sở Tiêu không thể che dấu, giống như ngưng thành thực chất.
Tại sao lại gặp phải hắn?
Khuất nhục lúc trước rõ mồn một trước mắt.
Nhưng hắn bây giờ đã không phải hắn trước đây.
Giết!
Không có chút chần chờ, Sở Tiêu ra tay.
Mà Sở Phi Phàm thấy thế, mắt mũi chợt lóe, không cùng ra tay.
Mà trực tiếp rút Vạn Đạo Chi Nguyên từ trong cơ thể Bắc Huyền Tiểu Thánh Quân, bắt đầu luyện.
Chỉ cần hợp nhất bản nguyên Tam giáo, Quân Tiêu Dao thì có là gì?
Mà Quân Tiêu Dao chỉ thản nhiên nhìn tất cả.
Thật ra cách làm thông minh nhất hiển nhiên là đợi hai người Sở Tiêu và Sở Phi Phàm đánh phân thắng bại rồi làm ngư ông thủ lợi.
Tại sao Quân Tiêu Dao không làm như vậy.
Rất đơn giản.
Bởi vì không cần thiết!
Quân Tiêu Dao rất thích động não, tâm cơ đùa bỡn.
Nhưng trong tình huống có thể lấy thực lực nghiền áp tất cả, hắn không thích nghĩ quá nhiều.
Trực tiếp đánh là được, chuyên trị tất cả thứ không phục!
Sở Tiêu đã rèn luyện một đường tới bây giờ, tính tình cũng được xem điềm tĩnh.
Nhưng chỉ khi đối mặt với Quân Tiêu Dao là hắn không thể nào áp chế được lửa giận trong lòng.
Quân Tiêu Dao mang đến cho hắn vô số khuất nhục.
Giống như là tâm ma của hắn vậy.
Thế nên sau khi nhìn thấy Quân Tiêu Dao.
Sở Tiêu không kiềm được sự tức giận đó mà trực tiếp ra tay với Quân Tiêu Dao.
Nếu đổi lại là lần trước, đụng phải Quân Tiêu Dao, chắc chắn Sở Tiêu sẽ quay đầu chạy.
Nhưng bây giờ thì khác.
Từ khi đánh thức Huyết mạch Hiên Viên, và tăng tu vi lên tới Vô Thượng Huyền Tôn cảnh.
Tính tình của Sở Tiêu trở nên vô cùng bành trướng.
Hắn cảm thấy, với tu vi cảnh giới và thực lực hiện tại của hắn, dù có đối diện với Quân Tiêu Dao thì hắn chắc chắn vẫn có thể chống lại được.