Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2458 - Chương 2458 - Tình Cảnh Xấu Hổ Vì Không Rút Được Kiếm

Chương 2458 - Tình cảnh xấu hổ vì không rút được kiếm
Chương 2458 - Tình cảnh xấu hổ vì không rút được kiếm

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Sắc mặt Sở Tiêu đỏ bừng, dồn hết sức bình sinh, huyết mạch Hiên Viên trong cơ thể cũng bị kích thích đến cực điểm.

Phải gọi là rất tốn sức, đúng là giống như nhổ củ cải vậy.

Nhưng Nhân Hoàng kiếm vẫn không hề di chuyển chút nào.

Đừng nói tới việc rút ra, một chút động đậy cũng không hề có.

Không cho chút mặt mũi nào cả!

Đúng là đáng giận!

Lòng của Sở Tiêu trong nháy mắt đã giống như rơi vào vực thẳm hàn băng vạn năm.

Lạnh thấu.

Nếu hắn ở trong Hiên Viên đế lăng mà không rút ra được thì cũng không sao.

Cùng lắm thì bị mấy người Quân Tiêu Dao nhìn thấy, sau đó chế giễu hắn một phen.

Nhưng mà bây giờ, dưới con mắt của vô số tu sĩ từ các thế lực như Bát Đại Đế Tộc, Thần điện bốn phương, tộc Thủ Hộ...

Cảnh rút kiếm vừa rồi có thể nói là khoa trương đến cực điểm, khiến hầu hết những người có mặt đều chấn động.

Kết quả là, kiếm lại không thể rút ra được.

Điều này đúng là ném hết thể diện xuống dưới mương.

Sở Tiêu đứng bất động ở đó như một tác phẩm điêu khắc, máu trong huyết quản giống như đã lạnh đi, gần như là đông lại.

Mấy người Quân Tiêu Dao, bởi vì bọn họ là đứng gần Sở Tiêu nhất, là những người đầu tiên nhận thấy rằng có điều gì đó không ổn với Sở Tiêu.

Tại sao hắn vẫn chưa rút ra?

Ngay cả Quân Tiêu Dao cũng sững sờ, khẽ nghiêng đầu sang.

Ngay cả hắn cũng cho rằng nội dung vở kịch tiếp theo hẳn là Sở Tiêu rút Nhân Hoàng kiếm ra một cách thuận lợi, sau đó khiêu chiến hắn trước mặt mọi người.

Quân Tiêu Dao cũng hơi có chút hứng thú, muốn biết Sở Kiêu mạnh cỡ nào.

Nhưng mà hình như bây giờ có vẻ như hắn đã suy nghĩ quá nhiều.

“Cái này... không phải chứ?”

Trong mắt của Quân Tiêu Dao lộ ra vẻ nghiền ngẫm.

Chẳng lẽ ra vẻ không thành ngược lại bị phỉ nhổ?

Đông Phương Ngạo Nguyệt, Hạ Hầu Thần Tàng cũng phát hiện ra điểm kỳ lạ, trong ánh mắt mang theo vẻ kỳ lạ.

Mà lúc này, tất cả các lực lượng có mặt cũng nhận thấy có điều gì đó không đúng với Sở Tiêu.

“Chuyện gì xảy ra vậy, sao còn chưa rút ra?”

“Chẳng lẽ muốn rút kiếm còn cần phải khởi động trước, cần phải đợi một lúc?”

Một tu sĩ trong đầu đầy dấu hỏi.

“Hay lắm, chẳng lẽ còn phải cần bồi dưỡng tình cảm trước nữa à?”

Đủ các loại nghi ngờ, chất vấn, vẻ mặt kỳ lạ.

Khiến Sở Tiêu như có gai đâm trên lưng, cảm giác như có con kiến đang gặm nhấm cơ thể mình.

“Tại sao, ta đã thức tỉnh huyết mạch Hiên Viên, còn có được Nhân Hoàng Đạo Kinh ẩn chứa ở trong kiếm, ta hẳn phải là truyền nhân chân chính của Nhân Hoàng, tại sao lại không thể rút Nhân Hoàng chi ra được?”

Tâm trạng của Sở Tiêu không thể diễn tả được, trên mặt không còn giọt máu.

Bây giờ, mọi người đã hoàn toàn chắc chắn.

Không phải là Sở Tiêu không rút ra, mà là căn bản không rút ra được.

Ngay lập tức, rất nhiều giọng nói chế nhạo vang lên từ xung quanh.

“Mẹ nó, thì ra là hàng giả, ta đã nói rồi, một tiểu nhân vật không có gì nổi bật nào là sao có thể là truyền nhân của Nhân Hoàng?”

“Uổng công vừa rồi rồi ta bị khí tức của hắn áp đảo, nguyên lai cũng chỉ là một tên chỉ được cái mã ngoài.”

“Theo ta thì, nếu như nói ai là có tư cách nhất trở thành truyền nhân của Nhân Hoàng nhất, ta bảo Vân Tiêu thiếu chủ thì hẳn là không có ai phản đối đúng không?”

“Không sai không sai.”

Xung quanh, vô số tiếng ồn ào, nghị luận nổ ra.

Tất cả các loại âm thanh châm biếm, giễu cợt, chế nhạo, nói móc, không ngừng vang lên bên tai.

Những lời nói này giống như kim châm đâm sâu vào trong lòng của Sở Tiêu.

Khiến cho hắn như đã bị vạn tiễn xuyên tâm, đau đến chết lặng!

Bây giờ xem như mình đã nổi tiếng rồi.

Mất mặt đến mức nổi tiếng rồi!

“Tại sao có thể như vậy?”

Bên phía tộc Thủ Hộ, vẻ mặt của lão thôn trưởng cũng có chút cứng đờ.

Theo lý mà nói, hắn chắc chắn rằng Sở Tiêu hẳn là thiên mệnh chi nhân kia.

Suy cho cùng thì Hiên Viên Đế lăng cũng đã bị hắn kéo ra ngoài.

“Đây rốt cuộc là chuyện quái gì vậy, chẳng lẽ là ở đây còn có tồn tại có nhân quả sâu hơn với Nhân Hoàng?”

Trừ chuyện này ra, lão thôn trưởng không nghĩ ra được lý do nào nữa.

Sở Tiêu bạch bạch bạch mà lùi về phía sau vài bước, vẻ mặt hốt hoảng, mất hồn mất vía mà nhìn Nhân Hoàng kiếm.

Mà ánh mắt của rất nhiều người tại hiện trường đều không tự chủ được mà rơi vào Quân Tiêu Dao.

Cho dù là thiên kiêu chiến giữa hai giới của Hỗn giới.

Hay là chiến dịch Thiên Hà giới.

Quân Tiêu Dao, hết lần này đến lần khác khẳng định uy danh vô song của chính mình.

Có thể nói bây giờ, cho dù là bên trong vũ trụ Huyền Hoàng, hay là bát đại đế tộc.

Uy danh của Quân Tiêu Dao đều là tồn tại tuyệt trần, trèo lên đến đến đỉnh phong.

Thấy vô số ánh mắt đổ dồn lên người mình.

Quân Tiêu Dao khẽ mỉm cười, cũng không liều lĩnh, đi đến bên cạnh Nhân Hoàng kiếm cùng Y Y.

Về phần Hạ Hầu Thần Tàng, tuy cũng có thèm muốn Nhân Hoàng kiếm, nhưng có Quân Tiêu Dao ở đây, hắn cũng rất khó có cơ hội tới gần Nhân Hoàng kiếm.

Mà Đông Phương Ngạo Nguyệt, nàng vốn đã nợ ân tình của Quân Tiêu Dao, vậy thì làm sao có thể tranh đoạt Nhân Hoàng kiếm với.

Sở Tiêu thì đứng ở chỗ xa, chằm chằm vào Quân Tiêu Dao.

Hắn thì lại muốn xem xem Quân Tiêu Dao có thể rút Nhân Hoàng kiếm mà hắn không thể rút ra hay không.

Nếu như Quân Tiêu Dao cũng không thể rút ra.

Vậy thì cũng sẽ ảnh hưởng nhất định đến uy danh của hắn.

Cũng giống như một người, cho dù hắn có thành công mười lần.

Nhưng nếu lần thứ mười một thất bại, vậy thì ấn tượng của mọi người cũng sẽ thay đổi.

Đây chính là thực tế.

Nhưng trên mặt của Quân Tiêu Dao thì lại không có chút vẻ khẩn trương nào.

Mấy người Vân Huyền Hư, Vân Ngọc Sênh, còn có Đạm Đài Thanh Tuyền thậm chí còn khẩn trương hơn cả Quân Tiêu Dao.

“Tiêu Nhi hắn hẳn là sẽ không có vấn đề gì nhỉ.”

Về phía đế tộc Vân thị, Vân Hồng Ba cũng có chút khẩn trương.

“Yên tâm đi, đứa nhỏ kia đã bao giờ làm ta thất vọng sao?”

Vân Mặc Cổ Tổ khẽ mỉm cười, rất bình tĩnh.

Quân Tiêu Dao tùy tiện mà đặt tay lên Nhân Hoàng kiếm, sau đó từ từ cầm chặt.

Ầm ầm!

Ngay lập tức, toàn bộ vũ trụ Huyền Hoàng cũng mơ hồ phát ra chấn động.

Như thể một người khổng lồ Viễn Cổ đang đánh trống trận.

Hư không rung lên như mặt trống!

Cảnh tượng này khiến người ta biến sắc.

Bình Luận (0)
Comment