Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Cái gì?”
Sở Tiêu hơi ngây ra.
“Ngươi cũng nên rõ ràng, ngay từ đầu đụng phải ngươi, nếu ta thật sự muốn giết ngươi, thậm chí không cần động một ngón tay.”
“Tại sao ta không làm như vậy, thật sự cho rằng là ta nể mặt Đạm Đài Thanh Tuyền sao?”
“Thể diện của nàng vẫn chưa lớn như vậy!”
“Nếu ta thật sự muốn giết ngươi thì sẽ không kiêng kỵ bất kỳ kẻ nào.”
“Nhưng... ngươi trong mắt ta chỉ giống một con chuột bạch, có biết không?”
“Ta rất tò mò, sau này ngươi sẽ trưởng thành đến mức độ nào, có mang đến kinh ngạc hay niềm vui cho ta không.”
“Bởi vậy, bổn thiếu chủ mới giữ cho ngươi một cái mạng chó.”
“Truyền nhân Nhân Hoàng thì sao, cho dù chó đội vương miện thì vẫn sẽ là chó!”
“Ngưỡng mộ ta, mới là tư thái mà ngươi nên có!”
Giọng điệu của Quân Tiêu Dao nhàn nhạt, nhưng từng câu lại đâm vào tim!
Khiến cho Sở Tiêu phá phòng bị tại chỗ, mạch máu đều giống như muốn nổ tung, vẻ mặt vặn vẹo.
Sự khuất nhục đó!
Sự tức giận đó!
Nỗi đau đó!
Quả thực không cách nào hình dung!
Phẫn nộ và hận ý vô cùng vô tận trào ra từ đáy lòng của Sở Tiêu.
Mà huyết mạch Hiên Viên trong cơ thể hắn vốn đã thức tỉnh, lại giống như thiêu đốt, toàn diện tỉnh lại.
Một luồng lực lượng mênh mông vô cùng mạnh mẽ, tôn quý dâng lên.
“Vân Tiêu, ta muốn ngươi chết!”
Khuôn mặt Sở Tiêu dữ tợn, gân xanh trên trán điên cuồng nhảy dựng, lửa giận vô biên dường như đốt cháy tiềm lực trong huyết mạch của hắn.
Khiến thực lực của hắn tiến thêm một bước.
Chỉ có thể nói, Sở Tiêu không hổ là con của phiên bản.
Hai tay Sở Tiêu nắm chặt chuôi của Nhân Hoàng kiếm, một tiếng thét dài, khí quán trường hồng!
Khí thế đó khiến cả tòa Thiên cung cổ xưa trong nháy mắt dao động.
Một luồng sáng rực rỡ hình thành cột sáng, xuyên qua bầu trời, thậm chí bắn ra ngoài Hiên Viên đế lăng!
Mà ở bên ngoài Hiên Viên đế lăng, thế lực các phương, vô số bóng người rậm rạp chằng chịt đều đợi bên ngoài Hiên Viên đế lăng.
Khi nhìn thấy cột sáng đó, ánh mắt của đại lão thế lực các phương đều rung động.
“Khí tức đó, là Tiên khí!”
“Xem ra là Nhân Hoàng kiếm của Hiên Viên Đại Đế, là ai đã có được nó vậy?”
“Cuối cùng truyền nhân Nhân Hoàng cũng xuất hiện rồi sao, thiên mệnh rốt cuộc là ai?”
Bốn phương tám hướng vang lên vô số tiếng ồn ào khiếp sợ.
Nhưng điều làm cho rất nhiều người nóng lòng chính là bọn họ không cách nào nhìn thấy tình hình trong Hiên Viên đế lăng.
Mà một khắc sau, mọi người đều hoảng sợ phát hiện.
Hiên Viên đế lăng do đạo tắc xây dựng lại đang chấn động, sau đó bắt đầu tan rã!
“Xem ra là truyền nhân Nhân Hoàng muốn xác định, cho nên không gian truyền thừa cũng không cần thiết phải tồn tại nữa.”
Trong miệng một lão giả ngậm thuốc lá giống như quỷ mị, bỗng nhiên xuất hiện ở trong hư không.
Chính là lão thôn trưởng của tộc Thủ Hộ.
“Quả nhiên, mắt nhìn của lão phu không sai?”
Lão thôn trưởng cười ha ha.
Ngược lại, ông ta nhìn lướt qua hư không, lẩm bẩm nói: “Bọn họ cũng đến rồi đúng không?”
Ý trong miệng của lão thôn trưởng tất nhiên là bốn Hoàng giả của Thần điện bốn phương.
Dù là tộc Thủ Hộ của ông, hay là Thần điện bốn phương, tổ thượng cũng chỉ là nô bộc và tọa kỵ của Hiên Viên Đại Đế mà thôi.
Sự xuất hiện của truyền nhân Nhân Hoàng có liên quan mật thiết đến vận mệnh của bọn họ.
Mà Hiên Viên đế lăng dần tan rã.
Mấy thiên kiêu trong Hiên Viên đế lăng cũng bị truyền tống ra ngoài.
Đám người Vân Huyền Hư, Vân Ngọc Sênh, Đạm Đài Thanh Tuyền, Đông Phương Khinh Vũ, Tiểu Bạch Hổ, Cổ Tiểu Ngọc đều đi ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy, bỗng nhiên bị truyền tống ra ngoài?”
“Có người đạt được truyền thừa cuối cùng rồi sao?”
Dù là bát đại đế tộc, hoặc là Thần điện bốn phương đợi bên ngoài đã lâu.
Hay là những thiên kiêu bị truyền tống ra khỏi Hiên Viên đế lăng.
Ánh mắt của mọi người đều đồng loạt hội tụ về phía trong cột sáng trung tâm của Đế lăng đang tan rã.
Mấy người Quân Tiêu Dao đều ở đó.
“Sao có thể, đó là Sở Tiêu?”
Mấy thiên kiêu đế tộc biết thân phận của Sở Tiêu, đều thay đổi sắc mặt.
Trăm triệu lần không ngờ lại là tên nhãi không bắt mắt này trở thành truyền nhân Nhân Hoàng.
Mà cường giả của Thần điện bốn phương, ai nấy đều có tâm tư, biểu cảm không giống nhau.
Nhìn thấy Đế lăng tan rã, vô số ánh mắt nhìn về phía hắn.
Sở Tiêu, chẳng những không hoảng hốt, ngược lại còn có loại thoải mái.
Chẳng phải Quân Tiêu Dao luôn khinh thường hắn, xem nhẹ hắn sao?
Vậy thì hắn sẽ chứng minh năng lực của bản thân ngay trước mặt mọi người!
“Nhân Hoàng kiếm, lên!”
Sở Tiêu thét dài một tiếng, càn khôn xao động, hoàn vũ cùng kêu!
Giữa thiên địa, thậm chí có rất nhiều dị tượng hiện hóa giống như đang nghênh đón một Hoàng giả giáng lâm!
Giờ phút này, khí tức của Sở Tiêu rất thịnh!
Hơn nữa tư thế mà hắn rút Nhân Hoàng kiếm ra.
Quả thực giống như Hoàng giả vô thượng rút kiếm trong đá lên!
Cảnh tượng này chấn động lòng người, vị cách cao đến cực điểm!
Rất nhiều thế lực, vô số tu sĩ tại nơi này đều vì cảnh tượng chấn động của Sở Tiêu làm cho nín thở!
Sắc mặt Sở Tiêu đột nhiên ngưng đọng!
Bởi vì hắn phát hiện.
Hắn không rút được Nhân Hoàng kiếm!
Sở Tiêu lập tức sửng sốt, còn cho rằng mình đã gặp phải ảo giác.
Hắn kích phát huyết mạch Hiên Viên mênh mông to lớn trong cơ thể mình một lần nữa.
Hai tay nắm chặt chuôi kiếm, lại dùng sức để rút kiếm ra.
Nhưng lại phát hiện Nhân Hoàng kiếm vẫn không nhúc nhích!
Vững như bàn thạch!
Con mẹ nó, rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra vậy?
Suy nghĩ của Sở Tiêu dường như đã dừng lại.
Như thể có vạn chữ CMN phi nước đại trong lòng!
Ai có thể nói cho hắn biết là rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra không?
Không phải là hắn nên thuận lợi mà rút Nhân Hoàng kiếm ra, khiến cho tứ phương chấn động, khiến cho Quân Tiêu Dao khiếp sợ sao?
Tư thế rút kiếm đẹp trai nhất cũng đã bày ra rồi.
Kết quả là tiên sư nhà nó chứ, không thể rút ra được!