Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đáy lòng Quân Tiêu Dao khẽ thở dài.
Nhưng có lúc, nơi đánh dấu cùng với bảo bối bản thân đánh dấu có loại liên hệ nào đó.
“Nói như vậy, chẳng phải ta chặn được Sở Tiêu sao?”
Quân Tiêu Dao lại suy nghĩ.
Theo lý mà nói, sau khi Sở Tiêu có được Nhân Hoàng kiếm, trở thành truyền nhân của Nhân Hoàng.
Có lẽ Ngũ Hổ Thần Tướng và Nhân Hoàng Vệ sẽ lần nữa xuất sơn, phụ tá truyền nhân Nhân Hoàng này.
Đến lúc đó, tuy Quân Tiêu Dao vẫn không có chút kiêng kỵ nào.
Nhưng cũng không thể không thừa nhận thế lực của Sở Tiêu quả thật sẽ tạo thành phiền phức nhất định cho hắn.
Mà kết quả hiện tại, Hiên Viên lệnh lại bị hắn chiếm được.
Đây không phải là đồng nghĩa hắn đã chặn được thế lực của Sở Tiêu sao?
Đến lúc đó, Sở Tiêu là truyền nhân Nhân Hoàng, lại không có được lực lượng quan trọng là Ngũ Hổ Thần Tướng và Nhân Hoàng Vệ.
Có lẽ hắn sẽ giận đến mắng mẹ đúng không?
Đương nhiên, Quân Tiêu Dao vốn không có gì tự đắc.
Hắn biết, tuy có Hiên Viên lệnh, kết quả cuối cùng như thế nào vẫn chưa nắm chắc.
Dù sao cũng đã trôi qua thời gian dài như vậy, Ngũ Hổ Thần Tướng và Nhân Hoàng Vệ còn nghe theo hiệu lệnh của Hiên Viên lệnh hay không, cũng không ai rõ.
Nói không chừng gọi bất động thì sao?
Chứ đừng nói Quân Tiêu Dao không phải là truyền nhân chính thống, càng khó có thể danh chính ngôn thuận hiệu lệnh Ngũ Hổ Thần Tướng.
Cho nên Quân Tiêu Dao cũng không ký thác kỳ vọng lên trên Hiên Viên lệnh.
Chỉ có thể nói có thể thử một chút, xem như là đánh cược.
Ngay khi Quân Tiêu Dao đang suy nghĩ về chuyện của Hiên Viên lệnh.
Thì Y Y bên cạnh hắn nhìn về phía Nhân Hoàng kiếm, bỗng nhiên hơi nghiêng đầu, có chút nghi ngờ.
Sâu trong đồng tử mơ hồ có kim mang lóe ra.
Đừng quên, Y Y vốn có đồng tử màu vàng nhạt.
Chỉ là Quân Tiêu Dao cảm thấy quá nổi bật, khiến người ta chú ý, bởi vậy mới bảo Y Y che giấu đi.
Mà sở dĩ trong mắt Y Y lại lộ ra một tia nghi hoặc là bởi vì nàng mơ hồ cảm thấy hình như đã gặp qua thanh kiếm này ở nơi nào đó.
“Ở đâu nhỉ?”
Trong lòng Y Y lẩm bẩm.
Bỗng nhiên, một giọng nữ u ám vang lên từ đáy lòng Y Y.
“Là nàng...”
Trái tim của Y Y đập thình thịch.
Âm thanh này không phải là nữ tử khóc thút thít nàng thường nhìn thấy trong mộng lúc trước sao?
Y Y rất nghi hoặc, vô cùng nghi hoặc.
Trước đây nàng thường có một giấc mộng, có một bóng dáng nữ tử mông lung ngồi trên mặt đất, hai tay ôm đầu gối, khóc rất sâu.
Y Y không biết nàng là ai, tại sao lại khóc, tại sao lại để nàng nằm mơ thấy.
Nàng chỉ cảm thấy trái tim của mình dường như cũng đau đớn theo.
Nhưng sau khi gặp được Quân Tiêu Dao.
Nàng nhận được đủ cách cưng chiều và che chở.
Giấc mộng đó cũng dần ít đi.
Y Y cũng dần có chút quên mất.
Nhưng hiện tại, đáy lòng nàng lại vang lên âm thanh nữ tử khóc lóc, khiến cho bản thân Y Y đều có chút kinh ngạc.
Chỉ là nàng không mở miệng nói ra.
Mà bên này.
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao vẫn sừng sững ở nơi đó, trên mặt không có biểu cảm gì.
Khóe miệng của Sở Tiêu không khỏi nhấc lên một tia châm biếm, nói: “Sao vậy, Vân Tiêu, nhìn thấy ta chiếm được Nhân Hoàng kiếm, trở thành truyền nhân Nhân Hoàng, trợn tròn mắt rồi?”
Sở Tiêu cho rằng sau khi Quân Tiêu Dao nhìn thấy hắn trở thành truyền nhân Nhân Hoàng, cho nên trợn tròn mắt, sững sờ ở nơi đó.
Không biết, Quân Tiêu Dao chỉ là đang suy nghĩ chuyện của Hiên Viên lệnh mà thôi.
Hắn lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua Sở Tiêu, khẽ lắc đầu.
Trong ánh mắt lạnh nhạt mang theo một tia thương hại.
Đó là thương cảm cho con kiến hôi.
Tự cho là có thể trở mình, lại không biết, từ đầu đến cuối chỉ là con kiến hôi trong bụi bặm!
“Lại là ánh mắt này, Vân Tiêu, ngươi dựa vào cái gì mà có thể dùng ánh mắt này nhìn ta của hiện tại, ta chính là truyền nhân Nhân Hoàng đó!”
Sở Tiêu không khỏi quát lên.
Hắn cho rằng, sau khi hắn đạt được truyền thừa Nhân Hoàng thì Quân Tiêu Dao sẽ kiêng kỵ, thậm chí là sợ hãi.
Nhưng không có gì cả.
Vẫn như trước đây.
Điều này khiến Sở Tiêu giận không kìm được, trong lòng nổi giận.
Hắn dựa vào cái gì mà xem thường truyền nhân Nhân Hoàng?
Mà lúc này, Đông Phương Ngạo Nguyệt và Hạ Hầu Thần Tàng cũng một trước một sau tiến vào nơi này.
Bọn họ liếc mắt một cái đã thấy được Nhân Hoàng kiếm.
“Đó là... phối binh của Hiên Viên Đại Đế, Tiên khí Nhân Hoàng kiếm!”
Cho dù là Hạ Hầu Thần Tàng có tính cách trầm ổn, trong mắt cũng không khỏi bắn ra tinh mang!
Đây chính là bội binh của Nhân Hoàng, Thần binh cấp bậc Tiên khí!
Cho dù với nội tình của Đế tộc, Tiên khí cũng là tồn tại độc nhất vô nhị.
Huống hồ, đó là Tiên khí của Nhân Hoàng, uy lực ở trong Tiên khí cũng là có một không hai.
“Hắn đúng là truyền nhân Nhân Hoàng.”
Hạ Hầu Thần Tàng nhìn về phía Sở Tiêu.
Ngay từ đầu hắn còn tưởng có lẽ Quân Tiêu Dao có liên quan đến truyền thừa Nhân Hoàng.
Mà hiện tại, ngược lại Sở Tiêu có chút không bắt mắt này lại trở thành truyền nhân Nhân Hoàng.
Đông Phương Ngạo Nguyệt nhìn Quân Tiêu Dao một cái.
Nàng biết, nếu Sở Tiêu trở thành truyền nhân Nhân Hoàng, vậy đối với Quân Tiêu Dao sẽ là một phiền phức.
Nghĩ đến đây, Đông Phương Ngạo Nguyệt nhìn về phía Sở Tiêu, trong đồng tử đen như bảo thạch cũng hiện lên một tia lãnh ý.
Nghe được lời nói phẫn nộ của Sở Tiêu, Quân Tiêu Dao ngược lại nở nụ cười.
“Sao vậy, ngươi là truyền nhân Nhân Hoàng thì ta không thể dùng ánh mắt này nhìn ngươi sao?”
“Truyền nhân Nhân Hoàng rất lợi hại à?”
Một câu nói của Quân Tiêu Dao khiễn cho mọi người ở đây đều im lặng.
Ngay cả Đông Phương Ngạo Nguyệt cũng cạn lời.
Nàng cho rằng nàng đã đủ bá đạo rồi.
Kết quả thì hay rồi, Quân Tiêu Dao còn bá đạo hơn cả nàng nữa!
“Vân Tiêu, ngươi...”
Sắc mặt Sở Tiêu đỏ lên, suýt chút nữa phun ra ngụm máu già.
Truyền nhân Nhân Hoàng, lẽ nào không lợi hại sao?
“Lẽ nào ngươi chưa từng nghĩ đến tại sao ngươi có thể sống đến bây giờ à?”
Quân Tiêu Dao thản nhiên nói.