Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ai lại có thể nghĩ tới vận mệnh của một vũ trụ Đa Nguyên to lớn cuối cùng lại rơi vào trong tay hậu sinh vãn vối Quân Tiêu Dao.
“Chẳng lẽ ta thật sự nhìn nhầm rồi?” Lão thôn trưởng cũng thở dài một cái.
Biểu cảm của bọn người Long Khiếu Hoàng âm tình bất định.
Quân Tiêu Dao hiện tại là chủ nhân của vũ trụ Huyền Hoàng vậy Thần điện bốn phương bọn họ còn lăn lộn trong vũ trụ Huyền Hoàng kiểu gì?
Chẳng lẽ phải cuốn gói rời đi rồi?
Ngay tại lúc tâm tư thế lực các nơi đang có những suy nghĩ khác nhau.
Bỗng nhiên một luồng khí túc to lớn vô biên đột nhiên hiển hiện.
Sâu trong hư không, bắt đầu vỡ ra, thần quang vô tận mãnh liệt tràn ra từ trong đó.
Khí tức trong đó, không thuộc về vũ trụ Huyền Hoàng!
Ánh mắt cường giả thế lực khắp nơi đều ngưng lại.
Sau đó, sắc mặt đột nhiên biến đổi!
“Khí tức này chẳng lẽ là nơi đó sao?”
“Ngay cả bọn họ cũng bị kinh động sao?”
“Có điều ngẫm lại thì cũng vậy, truyền thừa Nhân Hoàng xuất hiện, hẳn là bọn họ cũng nên hiện thế.”
Nhìn thấy ánh thần óng ánh tràn ngập trong thông đạo không gian.
Ánh mắt cường giả thế lực khắp nơi đều trở nên sâu xa.
Bọn họ biết một đầu khác của vết nứt không gian kia là nơi nào.
Mà có thể dùng loại phương thức này trực tiếp giáng lâm xuống thế giới và vũ trụ của Giới Hải.
Cũng chỉ có người có chỗ đó mới có thể làm được.
Một vị lão giả đi ra từ trong vết nứt không gian, biểu cảm thản nhiên, tinh thần mạnh mẽ.
Khí tức tu vi của ông ta ở cấp Chuẩn Đế.
So sánh với đại lão thế lực khắp nơi ở đây thì đương nhiên là không bằng.
Nhưng cho dù là cường giả Đế cảnh thì khi nhìn thấy vị lão giả này trong ánh mắt cũng mang theo một tia nặng nề.
Có lẽ bản thân ông ta không đủ để khiến người khác phải kiêng kị.
Nhưng thế lực sau lưng ông ta thì sẽ khiến người kiêng kị.
“Thế này, thiên mệnh tại ai?”
Giọng điệu của lão giả cũng có hơi cao cao tại thượng.
Cho dù đối mặt với cường giả của thế lực khắp nơi thì sắc mặt cũng không có quá nhiều kiêng nể.
Đây là cảm giác ưu việt do xuất thân mang đến.
Ở đây, hiếm thấy trầm mặc, không có người nói chuyện.
Lão giả khẽ nhíu mày, ánh mắt quét qua.
Nhìn thấy Y Y tay cầm Nhân Hoàng kiếm.
“Là thiếu nữ sao?”
Lão giả có hơi nghi hoặc.
Truyền nhân Nhân Hoàng thế mà lại là một thiếu nữ sao?
“Chính là cô nương ngươi rút ra Nhân Hoàng kiếm à?”
Đối mặt với Y Y, vẻ mặt lão giả trở nên hòa ái, giọng điệu cũng mang theo một tia kính cẩn.
Nếu như truyền nhân Nhân Hoàng hoàn toàn trưởng thành thì ngay cả ông ta cũng chỉ có thể chiêm ngưỡng.
“Là... là ta.”
Y Y núp ở bên người Quân Tiêu Dao, có hơi sợ người lạ.
“Vậy xin mời đi theo ta đi, có nơi tu luyện tốt hơn đang chờ cô nương, tương lai cô nương sẽ trở thành vạn thừa chi tôn, nhân trung chi hoàng.” Lão giả cười ha ha.
“Ý ngươi là muốn ta rời khỏi nơi này sao?” Y Y hỏi.
Lão giả mỉm cười gật đầu nói: “Đương nhiên, chỗ đó của chúng ta có đãi ngộ nơi tu luyện tốt nhất, tuyệt không kém gì vũ trụ Huyền Hoàng này.”
“Ngươi ở đây rất khó để nhanh chóng trưởng thành.”
“Cái đó... Tiêu Dao có thể đi chung với ta không?”
Y Y giữ chặt ống tay áo Quân Tiêu Dao.
Lão giả liếc qua, nụ cười trên mặt thu liễm, nói: “Khó mà làm được, chỗ đó không phải nơi ai cũng có thể vào được.”
“Nếu như ngươi được chúng ta bồi dưỡng, tương lai sẽ có khả năng trở thành Nhân Hoàng kế tiếp, mà hắn, không được.”
Lão giả lắc đầu.
Trời sinh tâm thái người bề trên khiến cũng tạo thành tính cách cao cao tại thượng.
Ông ta cung kính hòa ái với Y Y là bởi vì Y Y là truyền nhân Nhân Hoàng.
Nhưng trừ nàng ra thì ông ta không cần cung kính với những người khác.
Quân Tiêu Dao vốn cũng cho rằng đây là cơ duyên của Y Y.
Nhưng bây giờ, trong mắt hắn lại lộ một tia nghiền ngẫm.
“Vậy ta không đi.” Y Y kiên quyết lắc đầu.
Đối với nàng mà nói, ở bên cạnh Quân Tiêu Dao chính là nơi thoải mái nhất thiên hạ.
Nơi tu luyện tốt nhất gì đó, cũng không sánh nổi việc ôm ấp Quân Tiêu Dao.
“Cô nương, ngươi có biết ngươi đang nói gì không, ngươi có biết ta đến từ đâu không?”
Lão giả cũng ngạc nhiên.
“Ta không biết, cũng không muốn biết.” Y Y lắc đầu.
Mà lúc này, Quân Tiêu Dao chợt cười nói: “Ngươi từ đâu tới đây, bọn ta căn bản không quan tâm.”
“Hơn nữa truyền nhân Nhân Hoàng thì sao?”
“Ngươi... ngươi dám khinh nhờn Nhân Hoàng!”
Ánh mắt lão giả lập tức mãnh liệt.
Ở chỗ của ông ta, Nhân Hoàng là sự tồn tại vô thượng tuyệt đối không cho phép bị bêu xấu.
“A...”
Quân Tiêu Dao trào phúng cười một tiếng, mi tâm bỗng nhiên có quang hoa hào phóng, một dấu ấn phức tạp huyền ảo màu vàng kim hiển hiện, mang theo một loại ý nghĩ tôn quý vô thượng.
“Khí... khí tức kia, là Nhân Hoàng, ngươi cũng nhận được truyền thừa Nhân Hoàng?”
Tròng mắt của lão giả cũng sắp rớt xuống luôn rồi.
Tại sao lại có thêm một người có truyền thừa Nhân Hoàng vậy?
Lúc này, Sở Tiêu cảm giác giống như là bắt được cây cỏ cứu mạng, gấp gáp vội mở miệng nói.
“Tiền bối, ta mới là truyền nhân Nhân Hoàng chính thống!”
Dứt lời, Sở Tiêu kích phát huyết mạch Hiên Viên trong cơ thể.
“Cái gì, huyết mạch Hiên Viên?”
Lần này lão giả hoàn toàn mụ mị luôn rồi.
Một người, rút Nhân Hoàng kiếm ra.
Một người, lấy dấu ấn Nhân Hoàng ra.
Một người, có huyết mạch Hiên Viên.
Tại sao lại có ba truyền nhân Nhân Hoàng một lúc, rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra đây?
“Tiền bối, ta còn có Nhân Hoàng Đạo Kinh.” Sở Tiêu bổ sung nói.
“Nhân Hoàng Đạo Kinh.” Ánh mắt lão giả lóe lên.
Thứ này, cho dù ở đâu thì bọn họ cũng chỉ có bản không đầy đủ mà thôi.
Về phần Y Y, có lẽ là bởi vì trong cơ thể nàng có huyết mạch Bạt tộc, không thể tu luyện được Nhân Hoàng Đạo Kinh.
Cho nên nàng cũng lấy được Nhân Hoàng Đạo Kinh ở chỗ Nhân Hoàng kiếm.
Lần này, Sở Tiêu cũng có được sự coi trọng của lão giả.
Dù sao Nhân Hoàng Đạo Kinh có quan hệ quá lớn!
Nhưng lão giả quét mắt qua ba người một cái.
Nhìn từ bên ngoài, Y Y có khí tức rất cường đại, trong cơ thể ẩn chứa lực lượng hùng hồn.
Mà Sở Tiêu, tuy cũng xem là tốt, nhưng lại có cảm giác hơi trung quy trung củ, không khiến người ta kinh diễm lắm.
Ngược lại là Quân Tiêu Dao, hắn hoàn toàn không dò xét ra được chút khí tức nào, thậm chí nội tình cũng không đoán ra được.
Đây mới là người khiến người ta có ấn tượng sâu sắc nhất.
“Như này, ngược lại là mắt của lão hủ vụng về, hai người các ngươi, có bằng lòng tiếp nhận thiên mệnh Nhân Hoàng không?”
Lão giả nói với Quân Tiêu Dao và Y Y.
Tạm thời không hỏi Sở Tiêu.
Hành động này khiến khóe miệng Sở Tiêu đều run rẩy.
Hắn lại bị quẳng sang một bên.
Nhưng mà Quân Tiêu Dao lại hờ hững nói.
“Thiên mệnh Nhân Hoàng? Thật có lỗi, bổn thiếu chủ không quan tâm.”