Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ngươi...”
Lão giả nghe vậy, khóe mắt run rẩy, gân xanh trên trán nhảy lên.
Có thể nói nếu đổi thành người khác, ông ta đã sớm đập tới một chưởng.
Nhưng Quân Tiêu Dao sở hữu dấu ấn của Nhân Hoàng, tạm thời không rõ có phải truyền nhân của Nhân Hoàng chính thống hay không.
Cho nên ông ta cũng không dám quá mức đắc tội.
“Người trẻ tuổi, ngươi có biết tiếp nhận thiên mệnh của Nhân Hoàng, là một chuyện vinh quang cỡ nào không?” Lão giả trầm giọng nói.
“Vinh quang? Ta không cảm thấy.”
“Ta không cần tiếp nhận thiên mệnh, bởi vì thiên mệnh luôn ở chỗ ta.”
Quân Tiêu Dao dùng lời nói thản nhiên, nói ra một lời đỉnh chóp nhất.
“Ăn nói bậy bạ!”
“Nhân Hoàng trấn áp Hắc Họa cổ xưa, được cho là công lao to lớn, chẳng lẽ ngươi có thể mạnh hơn Nhân Hoàng, có thể đi trấn áp Hắc Họa?”
Dù lão giả có nhẫn nại đến đâu, giờ phút này đều có chút không chịu nổi.
Thanh niên này quá cuồng vọng!
“Ờ thì, tuy chưa trấn áp Hắc Họa bao giờ nhưng từng ta từng trấn áp hai tai họa có cấp bậc xêm xêm.” Quân Tiêu Dao thuận miệng nói.
Ách họa chung cực và bóng tối loạn lạc, hẳn không yếu hơn Hắc Họa diệt thế là bao nhỉ?
“Hoàn toàn là nói bậy!”
Lão giả tức quá đến mức hóa cười.
Đương nhiên ông ta không cho rằng Quân Tiêu Dao đang nói thật.
Quân Tiêu Dao cũng không thèm để ý.
“Y Y, chúng ta đi.”
Hắn dắt tay Y Y.
Y Y ngoan ngoãn gật đầu.
Thánh địa tu luyện gì đó, nơi tốt hơn gì đó, nàng căn bản không để ý.
Thậm chí thiên mệnh Nhân Hoàng gì đó, nàng cũng không để ý.
Nàng chỉ muốn ở bên cạnh Quân Tiêu Dao.
“Đứng lại.”
Lão giả thật sự có chút không nhịn nổi.
Mà lúc này, một giọng nói vô cùng lạnh nhạt truyền đến: “Ngươi đang nói chuyện với ai?”
Người mở miệng, chính là Vân Mặc Cổ Tổ.
“Đế tộc Vân thị?”
Vẻ mặt lão giả hơi đông cứng.
Nếu nói là đế tộc khác mở miệng, lão giả có thể căn bản sẽ không thèm để ý.
Bởi vì ông ta sẽ không kiêng kị thế lực sau lưng những đế tộc ấy.
Nhưng đế tộc Vân thị thì lại khác.
Bởi vì tại đế tộc Vân thị, tiên thứ nhất trong ngũ tiên Vân tộc đã từng đại náo thế giới của bọn họ.
Có thể nói là đã làm một vài người phải kiềm chế lại.
Thậm chí còn có câu nói lưu truyền thế này.
Ở Giới Hải, có thể chọc bất kỳ thế lực nào nhưng nhớ đừng có chọc đế tộc Vân thị.
Tuy thế lực sau lưng ông ta không sợ đế tộc Vân thị đến thế nhưng tuyệt đối không muốn khi không đi chọc chó làm gì cả.
“Chẳng lẽ hắn ta là thiếu chủ của đế tộc Vân thị, vậy thì có hơi phiền phức rồi…” Sắc mặt lão giả xoắn xuýt.
Ông ta thật đúng là dám chọc đế tộc khác, nhưng đế tộc Vân thị thì ông ta không dám làm xằng làm bậy.
Ngay lúc lão giả hết sức rối rắm, trong hư không lại có quang hoa bắt đầu xuất hiện.
Một hình chiếu màu vàng cuồn cuộn hiện ra.
Rõ ràng là vị Tam điện chủ trước đó đã dặn dò lão giả.
Khí tức của hắn đã cực kỳ khủng bố.
Tuy là một hình chiếu nhưng khí tức vô cùng lớn mạnh, mang đến một loại cảm giác áp bách mạnh mẽ tuyệt đối.
“Không hổ là người của đế tộc Vân thị, tính cách ngang ngược này vẫn trước sau như một.”
“Nhưng mà ngươi có biết, ngươi làm như vậy sẽ gặp phải nhân quả to lớn không.”
Hình chiếu của Tam điện chủ nhìn về phía Quân Tiêu Dao, thản nhiên nói.
Thần sắc Quân Tiêu Dao vẫn thản nhiên: “Nhân quả gì?”
“Các ngươi đều biết, tộc quần Hắc Họa có động tĩnh lạ, gió lớn của Giới Hải sắp sửa tiến đến.”
“Nếu như truyền nhân Tam Hoàng không xuất hiện, vậy thì rất có thể sẽ dẫn đến Giới Hải sẽ kết thúc trong Hắc Họa.”
“Nhân quả Giới Hải bị hủy diệt, ngươi có gánh nổi không?”
Giọng điệu Tam điện chủ bình tĩnh, nhưng lại cực kỳ sắc bén.
Tu sĩ các thế lực khắp nơi ở đây đều cau mày.
Quân Tiêu Dao cũng thầm than trong lòng.
Gừng càng già càng cay.
Người này hẳn là nhân vật lớn nắm quyền thế lực kia.
Có điều Quân Tiêu Dao vẫn bình tĩnh như cũ.
“Lời các hạ nói khó tránh khỏi có chút phóng đại.”
“Hơn nữa, đó chỉ là chút nhân quả nhỏ nhoi mà thôi, Quân Tiêu Dao ta vẫn gánh nổi!”
Một câu nói, dường như khiến cả đất trời đều chấn động, phong vân biến sắc, sấm sét nổi ầm ầm..
Cho dù là Tam điện chủ, đôi mắt cũng lộ ra một tia kỳ lạ.
Thanh niên này đến tột cùng là có bản lãnh thật sự, hay chỉ đơn thuần là điên cuồng? Mà lại không biết trời cao đất rộng như hết?
“Thôi được, giao ra Nhân Hoàng kiếm, các ngươi có thể đi.” Tam điện chủ lui một bước.
“Các ngươi đừng quá đáng!”
“Ở trong mắt những người khác, các ngươi đến từ thế giới kia, cao cao tại thượng, nhưng ở trong mắt đế tộc Vân thị ta thì cũng chẳng qua chỉ là như thế.”
“Quên mất vị đó đã giáo huấn các ngươi máu chó đầy đầu thế nào sao?”
Vân Thái Đẩu vẫn luôn không lên tiếng, cuối cùng cũng mở miệng.
Nhưng lời nói lại không nể mặt đám người Tam điện chủ tí nào.
Làm cho thế lực khắp nơi khác nhìn đều âm thầm líu lưỡi.
Không hổ là đế tộc Vân thị, đối mặt với thế lực nơi đó cũng không hề nhượng bộ chút nào.
Lúc nên bá đạo, tuyệt đối sẽ không ra vẻ đáng thương.
Nghe thấy lời Vân Thái Đẩu nói, dù là Tam điện hạ có sắc mặt vẫn luôn lãnh đạm cũng không nhịn được hơi cứng đờ.
Điều này làm cho hắn nhớ lại một vài kí ức không được tính là tốt cho lắm.
Có thể nói là một sự sỉ nhục.
Đương nhiên, khi đó không chỉ có mỗi mình hắn mất mặt.
Mà lúc này, Quân Tiêu Dao chợt mỉm cười: “Không sao, không phải là Nhân Hoàng kiếm à, Y Y, đưa cho bọn họ.”
Y Y nghe vậy, không hề có chút do dự nào ném Tiên khí Nhân Hoàng kiếm làm cho vô số cường giả cũng phải đỏ mắt ra, giống như là sắt vụn.
Lời Quân Tiêu Dao nói, tất nhiên nàng sẽ hoàn toàn nghe theo.
“Tiêu Nhi, ngươi không cần phải làm thế, đế tộc Vân thị ta không sợ bất kỳ thế lực nào ở Giới Hải.”
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao đưa ra Nhân Hoàng kiếm, Vân Hồng Ba nhíu mày nói.
Quân Tiêu Dao thản nhiên lắc đầu nói: “Không sao, tôn nhân cũng vì đại nghĩa cho Giới Hải này.”
“Tránh cho có người nói, là ta làm cho Giới Hải ngày sau hủy diệt.”