Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Dưới tính toán của Quân Tiêu Dao và Đông Phương Ngạo Nguyệt, Đông Phương Khinh Vũ đã thua triệt để, rõ ràng.
Ngay cả một tia cơ hội phản kháng cũng không có.
Nhưng chuyện này cũng rất bình thường.
Đông Phương Ngạo Nguyệt vốn là một nữ nhân thủ đoạn cường thế.
Cộng thêm thủ đoạn của Quân Tiêu Dao.
Cho dù lòng dạ Đông Phương Khinh Vũ có sâu đến đâu cũng phải thua thảm.
Đông Phương Ngạo Nguyệt đứng dậy từ trên ngai vàng, từng bước đi tới Đông Phương Khinh Vũ.
Tiếng giày giống như bước chân tử thần!
“Ngạo Nguyệt tỷ...”
Đông Phương Tâm Tình cũng siết chặt nắm đấm.
Tuy nàng không nguyện ý chứng kiến Đông Phương Ngạo Nguyệt ra tay với Đông Phương Khinh Vũ.
Nhưng nếu nàng thật sự làm như vậy, Đông Phương Tâm Tình cũng không ngăn được.
Đông Phương Ngạo Nguyệt đứng vững trước mặt Đông Phương Khinh Vũ.
Lúc này Đông Phương Khinh Vũ vẫn đang quỳ.
Đông Phương Ngạo Nguyệt vươn tay ngọc thon dài ra, từ từ bóp cổ Đông Phương Khinh Vũ.
Đông Phương Khinh Vũ thậm chí ngay cả năng lực phản kháng cũng không có, bị khí tức của Đông Phương Ngạo Nguyệt áp chế toàn diện.
Mãi đến bây giờ nàng mới biết, trong trận khiêu chiến trên điển lễ lên ngôi lúc trước, Đông Phương Ngạo Nguyệt vẫn giấu dốt, chưa từng bày ra toàn bộ thực lực tu vi của mình.
“Muốn giết cứ giết, lần này, ta sẽ không xin tha thứ với ngươi nữa!”
Đông Phương Khinh Vũ lạnh lùng nhìn Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Đông Phương Ngạo Nguyệt chỉ bóp cổ trắng ngọc của Đông Phương Khinh Vũ, giọng điệu hờ hững vô cùng nói:
“Ngươi nói từ bé đến lớn, ta đều đã cướp đi tất cả đồ vật của ngươi.”
“Nhưng hiện tại ta có thể nói cho ngươi, tất cả đồ vật của ngươi, bản tiểu thư đều xem thường!”
“Mà đồ vật bản tiểu thư muốn chân chính, ai cũng không cho ta được!”
Một tay Đông Phương Ngạo Nguyệt bóp cổ Đông Phương Khinh Vũ, giơ nàng lên cao.
Đông Phương Khinh Vũ lại như gà bị bóp cổ, sắc mặt đỏ lên.
Quân Tiêu Dao thấy thế, hơi trầm mặc, sau đó nói: “Nếu không, tha cho nàng một mạng?”
Đông Phương Ngạo Nguyệt liếc mắt nhìn Quân Tiêu Dao.
“Không nỡ?”
Chẳng biết tại sao, từ người bên ngoài nghe thấy, lời nói vốn lạnh nhạt này lại có cảm giác dường như có vị chua trong đó, tuy cực kỳ nhạt.
“Thế cũng không phải, chỉ là nàng ta xem như một nữ tử có lòng dạ thủ đoạn chút thôi, nếu cứ thế mà chết đi khó tránh khỏi có hơi tiếc.”
“Với lại, nàng với tộc duệ sau lưng nàng cũng đang bị khống chế, không lật được trời.”
“Không bằng để nàng thành trợ lực của ngươi, trợ giúp ngươi hoàn toàn ổn định đế tộc Đông Phương.”
Quân Tiêu Dao nói.
Cũng không hẳn do hắn thương hoa tiếc ngọc, hắn chẳng phải người như thế.
Chỉ là hắn cảm thấy giết Đông Phương Khinh Vũ không có lợi ích gì cho Đông Phương Ngạo Nguyệt cả.
Ngược lại còn tổn thất vô ích một dòng tộc duệ.
Mà Quân Tiêu Dao cũng nắm chắc sẽ khiến Đông Phương Khinh Vũ ngoan ngoãn nghe lời.
Đông Phương Ngạo Nguyệt nghe vậy, trầm lặng một lát, buông lỏng tay ra.
“Khụ khụ...”
Đông Phương Khinh Vũ ngã quắp xuống đất, khuôn mặt đỏ bừng vì ngạt thở, trong mắt rớm lệ.
Ánh mắt nhìn Quân Tiêu Dao cũng trở nên vô cùng phức tạp.
Nam tử hấp dẫn nàng, lại phản bội nàng, khiến nàng vừa yêu vừa hận này là người duy nhất có thể cứu nàng, cũng bằng lòng cứu nàng lúc này.
Trong lòng Đông Phương Khinh Vũ như bị đổ lọ gia vị, ngũ vị tạp trần.
Mà Đông Phương Tâm Tình thì mở to hai mắt nhìn, dáng vẻ không thể tin được.
Nàng biết tính tình của Đông Phương Ngạo Nguyệt, là kiểu người nói một không nói hai.
Muốn làm gì thì làm đó, chưa từng nghe ý kiến của người ngoài.
Cũng hoàn toàn không có người nào dám phản đối nàng.
Cho dù là Đông Phương Tâm Tình có quan hệ thân thiết với nàng nhất cũng không thể can thiệp vào suy nghĩ của nàng.
Nhưng bây giờ, Đông Phương Ngạo Nguyệt lại vì Quân Tiêu Dao mà thu tay lại.
Đây là lần đầu tiên.
Ở một chỗ khác, Kiêu thấy cảnh này, trong mắt loé lên vẻ khó hiểu, không biết biết đang suy nghĩ chuyện gì.
“Khinh Vũ cô nương, mạng sống chỉ có một, ngươi cũng chẳng phải là cường giả tuyệt thế có năng lực chuyển thế gì cả, cho nên vẫn nên biết quý trọng đi.”
Quân Tiêu Dao, mỉm cười, giọng điệu tao nhã, lễ độ.
Trông thì có vẻ thật sự muốn tốt cho Đông Phương Khinh Vũ.
Nhưng chính là hắn đã khiến Đông Phương Khinh Vũ rơi vào hoàn cảnh trước mắt này.
Mà hắn lại cứu Đông Phương Khinh Vũ hết lần này tới lần khác.
Điều này khiến tâm trạng Đông Phương Khinh Vũ cực kỳ phức tạp.
“Cho dù không nghĩ đến bản thân ngươi cũng nên nghĩ tới những người thân và tộc duệ sau lưng ngươi, người muốn họ cũng chết cùng ngươi à?”
Câu cuối cùng này của Quân Tiêu Dao hoàn toàn khiến Đông Phương Khinh Vũ từ bỏ phản kháng và giãy dụa.
“Ta, đã thua thật rồi, có chơi có chịu.”
Đông Phương Khinh Vũ hít sâu, quỳ xuống hướng về Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Lần này, là nàng chủ động.
Đông Phương Ngạo Nguyệt không nói chuyện.
Với nàng mà nói Đông Phương Khinh Vũ có thần phục hay không, cũng không hề khác gì cả.
“Khinh Vũ cô nương, đã chọn thần phục vậy thì không nên có thêm bất cứ suy nghĩ thừa thãi nào.”
“Ta có thể cứu ngươi một lần, nhưng không chắc lại có thể cứu người lần thứ hai.”
Giọng điệu Quân Tiêu Dao mang theo ý sâu xa.
“Khinh Vũ đã rõ.”
Đông Phương Khinh Vũ hít sâu vào.
Nàng biết, trong lời của Quân Tiêu Dao có ý sâu xa.
Nếu nàng lại có bất kỳ mưu kế hay suy tính nhỏ nhặt nào, không chỉ có tính mạng nàng khó đảm bảo.
Người thân và dòng tộc phía sau cũng bị tiêu diệt cùng với nàng.
Cho nên, Đông Phương Khinh Vũ rốt cuộc cắt đứt hoàn toàn tâm tư, cũng không dám lại có suy nghĩ gì.
Sau đó, Đông Phương Khinh Vũ rời đi.
Lúc gần đi, ánh mắt đầy phức tạp nhìn Quân Tiêu Dao.
Chẳng biết tại sao, từ đầu đến cuối nàng vẫn khó có thể hoàn toàn hận người nam tử này.
Một lần gặp gỡ Tiêu Dao, sai lầm cả một đời.
“Các ngươi cũng ra ngoài đi, tôi có lời muốn nói với Quân công tử.”
Đông Phương Ngạo Nguyệt nói.
Đông Phương Tâm Tình gật đầu, ngoan ngoãn rời đi.
Kiêu cũng thế.
Một lát sau, trong cả điện chỉ còn lại Quân Tiêu Dao và Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Đông Phương Ngạo Nguyệt vừa vẫy tay, trận văn hiện lên, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
“Quân công tử, ngươi đúng là thuốc độc với nữ nhân mà.”
Đông Phương Ngạo Nguyệt nói.