Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Cuối cùng vẫn phải tới rồi sao?”
Đông Phương Khinh Vũ cắn chặt môi.
Nàng không cam lòng!
“Ta còn có tộc mạch sau lưng ủng hộ ta, nàng chưa chắc dám giết ta thật...”
Đông Phương Khinh Vũ mang theo tâm trạng thấp thỏm đứng dậy.
Nếu nàng không đi, hậu quả có thể còn nghiêm trọng hơn.
Rất nhanh, Đông Phương Khinh Vũ đi tới cung điện của Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Sau khi nàng đi vào thì nhìn thấy Đông Phương Ngạo Nguyệt ngồi trên ngai vàng.
Bên cạnh nàng, đứng Đông Phương Tâm Tình và một nữ tử giáp đen, cũng là tùy tùng của nàng, cường giả Chuẩn Đế, Kiêu.
Trước đó ở vũ trụ Huyền Hoàng, Đông Phương Ngạo Nguyệt hóa thân trưởng công chúa của Vọng Nguyệt hoàng triều.
Nữ tử áo bào đen theo bên cạnh nàng chính là Kiêu.
Nhìn thấy Đông Phương Khinh Vũ tuy đáy lòng có hỗn loạn nhưng mặt ngoài lại cố giả vờ trấn định, Đông Phương Ngạo Nguyệt lộ ra nụ cười lạnh băng, nói: “Ngươi có từng nghĩ, bản thân mình cuối cùng sẽ có cách chết thế nào không?”
Giọng điệu lạnh nhạt của Đông Phương Ngạo Nguyệt dường như đang nói về việc nhỏ nhỏ nhặt không đáng kể.
Nhưng một câu nói đó, lại có thể quyết định tính mạng của Đông Phương Khinh Vũ!
“Ngươi thật sự dám đụng đến ta, không sợ tộc mạch ta cá chết lưới rách ư?”
Đông Phương Khinh Vũ cắn môi đến trắng bệch, gắt gao nhìn chằm chằm Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Nàng không phải Đông Phương Hạo bị khoét xương kia.
Đông Phương Hạo là nam tử, địa vị ở đế tộc Đông Phương vốn dĩ không cao.
Cộng thêm thân mẫu của hắn cũng chỉ là một trưởng lão bình thường, không có quyền thế quá lớn, Đông Phương Ngạo Nguyệt có thể tùy ý xử trí.
Nhưng Đông Phương Khinh Vũ nàng, dù sao cũng là nhị tiểu thư của đế tộc Đông Phương.
Sau lưng càng có một mạch tộc duệ khổng lồ, thế lực ở trong cả đế tộc Đông Phương không thể bỏ qua.
Đây cũng là vì sao, trước đó Đông Phương Ngạo Nguyệt vẫn chưa đối phó với nàng.
Tuy lần này nàng khiêu chiến thất bại.
Nhưng nàng vẫn đang cược, Đông Phương Ngạo Nguyệt không dám ra tay với nàng.
“Ồ, ý của ngươi là, bản tiểu thư không dám?”
Đông Phương Ngạo Nguyệt hơi nghiêng đầu, trong đôi mắt đẹp như ngọc thạch đen dường như có loại lãnh khốc làm lòng người sợ hãi.
Khí tức trong cơ thể nàng dấy lên, kèm theo sát ý, bao phủ tuôn ra!
Bùm!
Vuooid cùng Đông Phương Khinh Vũ bị khí thế này, ép quỳ xuống!
“Nếu ngươi giết ta, tộc mạch sau lưng ta sẽ không từ bỏ ý đồ, đến lúc đó toàn bộ đế tộc Đông Phương đều sẽ rơi vào hỗn loạn.”
“Ngươi vừa lên làm thiếu tộc trưởng, cũng không muốn trong tộc trực tiếp rơi vào hỗn loạn đâu nhỉ?”
Đông Phương Khinh Vũ quỳ trên mặt đất, tuy khuất nhục nhưng lúc này vẫn muốn sống.
Không thể không nói, nàng quả thực có chút tâm cơ, dù là vào lúc này vẫn có thể kể ra lợi và hại.
Đông Phương Ngạo Nguyệt không nói lời nào.
Mà vào lúc này, một giọng nói hờ hững bỗng nhiên truyền đến.
“Khinh Vũ cô nương, ta cảm thấy ngươi vẫn nên thần phục thì tốt hơn, dù sao Ngạo Nguyệt cô nương sẽ không bị ngươi uy hiếp đâu.”
Nghe được giọng nói này, vẻ mặt Đông Phương Khinh Vũ cứng lại.
Quân Tiêu Dao tùy ý đi đến, biểu cảm ôn hoà, nhìn Đông Phương Khinh Vũ.
“A, là Vân Tiêu thiếu chủ, đây rốt cuộc là chuyện thế nào?”
Khuôn mặt nhỏ của Đông Phương Tâm Tình bên cạnh Đông Phương Ngạo Nguyệt lộ ra vẻ ngạc nhiên bất ngờ.
Trước đó nàng vẫn luôn lo lắng, việc Đông Phương Khinh Vũ lôi kéo Quân Tiêu Dao sẽ tạo thành ảnh hưởng bất lợi cho Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Kết quả, chuyện trước mắt là sao đây?
Đầu óc Đông Phương Tâm Tình có chút mơ hồ.
So sánh với lòng dạ của Đông Phương Ngạo Nguyệt và Đông Phương Khinh Vũ, Đông Phương Tâm Tình có thể nói là ngốc bạch ngọt.
“Quả nhiên là ngươi, Vân Tiêu thiếu chủ, vì sao ngươi muốn gạt ta?!”
Ánh mắt Đông Phương Khinh Vũ nhìn chằm chằm Quân Tiêu Dao.
Trong mắt nàng có phẫn nộ khi bị phản bội, cũng có uất ức.
Nàng là nhị tiểu thư đế tộc Đông Phương, trước giờ chưa từng nịnh nọt bất kỳ nam tử nào.
Lại nguyện ý vì Quân Tiêu Dao, cam nguyện hạ mình, đi nịnh nọt hắn, lôi kéo hắn.
Thậm chí không tiếc khoe khoang dáng người của mình.
Tuy Quân Tiêu Dao chê, nhưng quả thực có thể nói nàng rất để ý Quân Tiêu Dao.
Thậm chí nàng từng nghiêm túc nghĩ, coi Quân Tiêu Dao là đối tượng hoàn mỹ nhất, muốn ở cùng hắn.
Mà bây giờ, Quân Tiêu Dao lại phản bội nàng.
“Khinh Vũ cô nương, ngay từ đầu là ngươi chủ động, trước giờ ta chưa từng nói ta muốn chịu trách nhiệm.”
Quân Tiêu Dao khẽ mỉm cười, sau đó nói.
“Hơn nữa, ta và Ngạo Nguyệt cô nương đã quen biết từ lâu.”
Nghe được lời này, trong vẻ mặt Đông Phương Khinh Vũ mang theo một tia đau thương.
Lại là Đông Phương Ngạo Nguyệt!
“Vì sao, ta không bằng nàng chỗ nào?”
Đông Phương Khinh Vũ cắn môi đỏ ứa ra từng tia máu.
“Không có nguyên nhân gì, có lẽ chỉ là vì ngươi không phải nàng.”
Quân Tiêu Dao không giải thích quá nhiều.
Càng không thể nói ra bây giờ Đông Phương Ngạo Nguyệt có ý nghĩa gì với hắn.
“Ha, Đông Phương Ngạo Nguyệt, quả nhiên, từ bé đến lớn đều là như thế, tất cả đồ vật của ta đều sẽ bị ngươi cướp đi!”
“Hiện tại, ngay cả nam nhân ta nhìn trúng, cũng bị ngươi cướp đi!”
Đông Phương Khinh Vũ khống chế không được cảm xúc, gào thét với Đông Phương Ngạo Nguyệt.
“Ngươi không phải luôn muốn giết ta sao, tới đi, để tộc mạch ta cá chết lưới rách luôn đi!”
Sự phản bội của Quân Tiêu Dao làm cho tâm cảnh Đông Phương Khinh Vũ bị đả kích triệt để.
Nàng cũng coi như không tiếc gì nữa.
Mắt đẹp của Đông Phương Ngạo Nguyệt yên lặng.
Tuy Đông Phương Khinh Vũ thất thố như vậy, nàng cũng không hề có dao động nào.
“Ngạo Nguyệt tỷ, Nhị tỷ nàng...” Đông Phương Tâm Tình muốn nói lại thôi.
Nói thật, tuy nàng hơi ghét sự tính toán tâm cơ, còn có ghen ghét của Đông Phương Khinh Vũ.
Nhưng bất kể thế nào, nói cho cùng vẫn coi như là Nhị tỷ của nàng.
Lúc này, Quân Tiêu Dao nói tiếp: “Khinh Vũ cô nương, vẫn là câu nói kia, khuyên ngươi chịu thua.”
“Dù sao, tộc mạch sau lưng ngươi đều tu luyện công pháp ta tặng, nói cách khác, tính mạng của phần lớn người bọn họ đều nằm trong tay ta.”
Quân Tiêu Dao giải thích đơn giản.
Sau khi Đông Phương Khinh Vũ nghe thế thì lộ ra một nụ cười thê lương.
Nàng đã thua.
Thua triệt để.
Thủ đoạn cuối cùng của nàng chính là tộc mạch sau lưng.
Không nói thật sự có thể cá chết lưới rách với Đông Phương Ngạo Nguyệt, ít nhất cũng có thể tạo thành một số ảnh hướng tiêu cực.
Mà bây giờ, át chủ bài cuối cùng này cũng không còn tồn tại.