Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2489 - Chương 2489 - Vọng Tưởng Của Lý Vô Song, Tam Giáo Thịnh Hội

Chương 2489 - Vọng tưởng của Lý Vô Song, Tam giáo thịnh hội
Chương 2489 - Vọng tưởng của Lý Vô Song, Tam giáo thịnh hội

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Đông Phương Khinh Vũ không dễ dàng gì mới có được lực lượng có thể chống lại Đông Phương Ngạo Nguyệt.

Kết quả hiện tại, lại lần nữa mất đi.

Dù là lấy tâm cơ và tính toán của Đông Phương Khinh Vũ cũng tuyệt đối không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.

“Không thể nào, đây là Vân Tiêu thiếu chủ cho ta, hắn không thể...”

Đáy lòng Đông Phương Khinh Vũ lẩm bẩm.

Sau đó, nàng bỗng nhiên ngớ người.

Tầm mắt thình lình nhìn về phía Quân Tiêu Dao ngồi trên ghế khách quý.

Quân Tiêu Dao có vẻ mặt như thường, giống như không biết đã xảy ra chuyện gì.

Đông Phương Khinh Vũ cũng không ngốc, thoáng liên tưởng đã nhận ra.

Tầm mắt nàng lại lần nữa chuyển hướng qua Đông Phương Ngạo Nguyệt, trên vẻ mặt mang theo sự không cam lòng cực độ.

“Thì ra, ngươi và hắn sớm đã từng tiếp xúc...”

Vẻ mặt Đông Phương Ngạo Nguyệt lãnh đạm, hờ hững nói: “Bất kể thế nào, kết quả cũng không hề có chút biến hóa.”

“Là của ta, cuối cùng vẫn là của ta, ngươi hiểu không?”

Lời này của Đông Phương Ngạo Nguyệt, không biết là đang ám chỉ vị trí thiếu tộc trưởng hay là thứ khác.

Dưới khăn che mặt nhuốm máu, Đông Phương Khinh Vũ lộ ra một nụ cười khổ tự giễu.

Nàng khôn khéo, đủ loại xu nịnh tính toán, lôi kéo Quân Tiêu Dao.

Kết quả cuối cùng, tên hề lại là chính nàng!

“Ngươi nên cảm thấy may mắn vì hôm nay là điển lễ lên ngôi của bản tiểu thư, ta không giết người.”

Đông Phương Ngạo Nguyệt đứng chắp tay sau lưng, vẻ mặt lạnh nhạt, hệt như một nữ vương lãnh diễm tuyệt thế.

Phong thái như vậy, làm cho ánh mắt rất nhiều nam tử ở đây đều chợt sáng.

Tuy hung danh Huyết Công Chúa của Đông Phương Ngạo Nguyệt lan xa, nhưng không thể không nói đóa hoa hồng có gai này vẫn cực kỳ hấp dẫn người.

Bên đế tộc Lý thị.

Ánh mắt Lý Vô Song nhìn qua Đông Phương Ngạo Nguyệt, trong mắt lóe lên một vệt sáng ngời.

Kiếp trước hắn là Đấu Thiên Chiến Hoàng, tâm cao khí ngạo, toàn thân tâm đều tập trung vào tu luyện, không có nữ nhân.

Quan trọng nhất là, hắn cho rằng mình chưa gặp được nữ nhân có thể xứng với hắn.

Dù sao nữ nhân của Đấu Thiên Chiến Hoàng hắn không thể chỉ là một bình hoa được.

Phải xứng với Chiến Hoàng hắn ở khắp các mặt tu vi, thực lực, tâm tính.

Mà bây giờ, nhìn Đông Phương Ngạo Nguyệt trên đài cao có phong thái trác tuyệt, lại khí phách như nữ vương.

Trong mắt Lý Vô Song lộ ra một tia hứng thú.

“Không tệ, nữ tử này bất luận là tu vi, dung mạo, tâm tính, thủ đoạn đều là cực phẩm, vừa vặn làm đối tượng tốt nhất cho đạo lữ của ta.”

“Đừng nói chi nàng còn đã trở thành thiếu tộc trưởng của đế tộc Đông Phương, tương lai có thể lãnh đạo đế tộc Đông Phương, cũng có thể trở thành một thế lực lớn, có thể coi như trợ lực của ta.”

Lý Vô Song nổi lên ý nghĩ và tâm tư với Đông Phương Ngạo Nguyệt.

Hắn cũng cho rằng, nữ nhân mình nhìn trúng thì nhất định có thể có được.

Dù sao hắn chính là Đấu Thiên Chiến Hoàng.

Đông Phương Khinh Vũ có phần mất hồn mất vía.

Mà tộc nhân mạch của Đông Phương Khinh Vũ thì vẻ mặt ai nấy ảm đạm như cha mẹ chết.

Trong mắt mọi người, chuyện này trở thành một nhạc đệm nhỏ.

Sau đó điển lễ lên ngôi của thiếu tộc trưởng tiếp tục cử hành.

Đế tộc Đông Phương không còn ai dám phản đối Đông Phương Ngạo Nguyệt nữa.

Điển lễ lên ngôi này kéo dài đến mấy ngày mới kết thúc.

Sau khi điển lễ kết thúc, một người quen đi tới bên cạnh Quân Tiêu Dao.

“Thiếu chủ đại nhân.”

Người tới, là Tống Đạo Sinh.

Điển lễ lên ngôi lần này, đế tộc Đông Phương cũng mời Tam giáo.

Tắc Hạ Học Cung cử Tống Đạo Sinh tới.

Bây giờ Tống Đạo Sinh ở Tắc Hạ Học Cung cũng đã chính thức trở thành Thánh Nhân chân truyền, thân phận không giống trước kia.

Nhưng hắn đối mặt với Quân Tiêu Dao vẫn kính cẩn khiêm nhường.

Bởi vì hắn biết, sở dĩ bản thân có thân phận địa vị như ngày hôm nay đều là Quân Tiêu Dao mang lại cho hắn.

“Có chuyện gì không?” Quân Tiêu Dao hỏi.

“Là như vầy, Yến phu tử nói với ta, lúc sau Tam giáo thịnh hội có thể sẽ mở ra.”

“Tam giáo thịnh hội?”

“Không sai, trước kia Tam giáo thịnh hội cũng từng mở ra, bình thường đều là khi có đại sự mới có thể tổ chức.”

“Lần này, e rằng là vì liên quan tới Đấu Thiên Chiến Hoàng và Ma Quân, mới có thể mở sớm.”

“Hơn nữa Tam giáo thịnh hội lần này rất có thể sẽ có đại cơ duyên xuất thế, đối với thiên kiêu Tam giáo là cực kỳ quan trọng.”

“Thậm chí có thể còn sẽ có chưởng lệnh giả mới bị đẩy ra.”

Mấy lời của Tống Đạo Sinh, khiến Quân Tiêu Dao có phần thấy hứng thú.

Ở trong Giới Hải, nội tình Tam giáo cũng rất phi phàm.

Tuy là người lập giáo ban đầu Thánh Nho và Thiên Phật đã mất nhưng vẫn còn một Đạo Hoàng thần bí khó lường.

Cho nên, đối với cái gọi là đại cơ duyên trong Tam giáo thịnh hội lần này, Quân Tiêu Dao đúng là có hơi hứng thú.

Ngoài ra, việc có thể có chưởng lệnh giả khác bị đẩy ra cũng đáng quan tâm.

Dù sao bây giờ trong Tam giáo, chỉ có Tắc Hạ Học Cung Nho môn đẩy ra chưởng lệnh giả là Quân Tiêu Dao.

“Ta đã biết, Tam giáo thịnh hội, ta sẽ không bỏ qua.” Quân Tiêu Dao nói.

Tống Đạo Sinh chắp tay rồi rời đi.

“Kế tiếp, nên giải quyết một số chuyện ở nơi này thôi.”

Quân Tiêu Dao khẽ mỉm cười.

...

Sau khi điển lễ lên ngôi kết thúc, thế lực các phương cũng lần lượt rời đi.

Nhưng Quân Tiêu Dao lại không lập tức rời đi.

Người đế tộc Đông Phương mời hắn ở lại xem thêm mấy ngày, Quân Tiêu Dao cũng vui vẻ đồng ý.

Điều này khiến một vài thế lực còn lại, đều chậc chậc cảm thán.

Sợ rằng cũng chỉ có Quân Tiêu Dao, mới có thể đạt được loại đãi ngộ cấp khách quý trong đế tộc Đông Phương lấy nữ tử vi tôn này thôi.

Mà một bên khác, Lý Ấu Vi và Lý Vô Song cũng không có rời đi.

Lý Ấu Vi muốn tìm cơ hội, trước tiên tự mình thương lượng với Quân Tiêu Dao.

Nàng sợ nếu trực tiếp mang Lý Vô Song cùng đi tìm Quân Tiêu Dao thì sẽ mạo phạm hắn.

Trong tộc địa của đế tộc Đông Phương.

Trong cung điện Đông Phương Khinh Vũ cư trú.

Mấy ngày nay Đông Phương Khinh Vũ tu luyện giống như bị điên rồi.

Nhưng làm nàng không thể chấp nhận được là, lực lượng nàng vốn có hoàn toàn tu luyện không lại được.

Mà lúc này, bên ngoài chợt có âm thanh truyền đến.

“Nhị tiểu thư, đại tiểu thư muốn ngươi đi qua một chuyến.”

Nghe được lời này, thân thể mềm mại của Đông Phương Khinh Vũ run lên.

Trước đó Đông Phương Ngạo Nguyệt không muốn giết nàng trên điển lễ lên ngôi, không đại biểu hiện tại không muốn giết nàng.

Bình Luận (0)
Comment