Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Mẫu thân, cuối cùng người cũng đến, xem ra cục diện thế giới Nam Đẩu gần như đã hoàn toàn ổn định.”
Quân Tiêu Dao nói.
Lúc này Nguyệt Chỉ Lam mới có chút luyến tiếc buông ôm ấp ra, khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy, thế giới Nam Đẩu đã hoàn toàn bị Huyền Thiên Thần Triều của ta trống trị.”
“Thậm chí, thế lực của Huyền Thiên Thần Triều ta đã thống trị mấy Đại Thiên thế giới xung quanh.”
“Mẫu thân cũng là một nhân vật rất có mánh khóe đó.”
Quân Tiêu Dao cười nói.
“Đương nhiên, nếu không sao có thể sinh ra đứa con trai xuất sắc như Tiêu Nhi con chứ?”
“So với mấy công lao không là gì của vi nương, hiện tại Tiêu Nhi có thể xem là danh chấn Giới Hải, đi đến đâu cũng có thể nghe thấy tên và tin tức của con.”
Nguyệt Chỉ Lam nhìn đứa con trai này, trong mắt tràn đầy cưng chiều và tự hào.
Có thể sinh ra đứa con trai như vậy, bà cảm thấy rất vinh quang.
“Được rồi, mẫu thân, chúng ta đừng khoe khoang lẫn nhau nữa, còn có người khác ở đây đó.”
Quân Tiêu Dao cũng nói đùa.
“Ha ha...”
Tộc lão của Vân Thiên Nhai nhất mạch đều nở nụ cười.
“Đúng rồi, Tiêu Nhi, đây là...”
Nhìn thấy Y Y bên cạnh Quân Tiêu Dao, ánh mắt của Nguyệt Chỉ Lam lộ ra thâm ý.
“Chào… chào bá mẫu...”
Y Y có chút khẩn trương, đan ngón tay, đỏ mặt nói.
Nàng vốn là tuyệt sắc, giờ phút này có dáng vẻ thẹn thùng, thậm chí còn đáng yêu hơn, khiến cho mọi người thích.
“Cô nương đáng yêu quá, chẳng lẽ...” Đôi mắt đẹp của Nguyệt Chỉ Lam lưu chuyển.
“Nàng là người rất quan trọng với con.”
Quân Tiêu Dao nói.
“Vậy được, Tiêu Nhi chuẩn bị khi nào kết hôn sinh con?”
Giờ phút này, Nguyệt Chỉ Lam đâu còn chút uy nghiêm của Huyền Thiên Nữ Đế?
Mà chính là một mẫu thân hối hôn bình thường.
Kết hôn?
Sinh con?
Quân Tiêu Dao cạn lời.
Điều này khiến hắn không khỏi nhớ đến Khương Nhu.
Gặp mặt là thúc giục không ngừng.
Đúng là mẫu thân của thiên hạ đều như nhau.
Y Y nghe đến đây, sắc mặt càng đỏ như nhỏ máu.
Quân Tiêu Dao lập tức nói: “Cái này, sau này hẵng nói, nhưng mẫu thân, có phải người đã quên gì không?”
Quân Tiêu Dao nhìn lướt qua nơi này.
Có phải mọi người đã bỏ sót nhân vật đáng yêu nào đó.
Muội muội hờ của hắn đi đâu rồi?
Lẽ nào không có cảm giác tồn tại đến vậy sao?
Nghe thấy lời của Quân Tiêu Dao, nụ cười trên mặt Nguyệt Chỉ Lam cũng hơi thu lại.
Nhìn thấy biểu cảm vi diệu của Nguyệt Chỉ Lam, trong ánh mắt của Quân Tiêu Dao cũng hiện lên khác thường.
Lẽ nào Vân Khê xảy ra chuyện?
Tuy Vân Khê là muội muội hờ, nhưng là muội muội hờ của hắn.
Hắn không quên lúc nhỏ Vân Khê ngồi xổm ngoài tẩm cung bản thân bế quan, có dáng vẻ cô đơn đáng thương.
Quân Tiêu Dao quả thật nợ nàng rất nhiều.
Nơi này có mấy tộc lão trao đổi ánh mắt, sau đó đều ăn ý rời đi.
Chỉ có Vân Hồng Ba, Vân Anh Lạc, còn có Vân Mặc Cổ Tổ là ở lại.
Lúc này Nguyệt Chỉ Lam mới mở miệng nói: “Khê Nhi… mất tung tích rồi.”
“Mất tung tích?”
Quân Tiêu Dao khẽ nhíu mày.
Nguyệt Chỉ Lam thì giải thích đôi chút.
Sau khi Quân Tiêu Dao rời khỏi thế giới Nam Đẩu thì mỗi ngày Vân Khê đều chăm chỉ tu luyện.
Thậm chí đến một mức độ điên cuồng.
Bởi vì Quân Tiêu Dao và nàng có ước hẹn.
Đợi lúc nào nàng đột phá đến Chí Tôn cảnh, hơn nữa có thể vận dụng lực lượng bản nguyên của thế giới Nam Đẩu một cách thuần thục thì có thể đến đế tộc Vân thị tìm Quân Tiêu Dao.
Vì thế, Vân Khê ngày đêm không ngừng tu luyện.
Cho dù là người làm mẫu thân như Nguyệt Chỉ Lam nhìn thấy cũng đau lòng không thôi.
Nhưng hết cách, đây là mục tiêu và chấp niệm của Vân Khê, bà cũng không ngăn cản được.
Mà Vân Khê cũng quả thật không phụ kỳ vọng.
Thân là muội muội của Quân Tiêu Dao, tư chất của nàng cũng là yêu nghiệt vô song.
Cộng thêm thể Huyền Sa, còn có sự gia trì của lực lượng bản nguyên và khí vận của thế giới Nam Đẩu.
Vân Khê đã đột phá đến Chí Tôn chỉ với thời gian ngắn ngủi.
Quan trọng nhất là tuổi tác của nàng giống như Quân Tiêu Dao.
Chí Tôn trẻ tuổi như vậy, phóng mắt nhìn khắp Giới Hải vô biên cũng là tồn tại hiếm có.
Trước đó Quân Tiêu Dao đã nói, muội muội ruột của hắn, hoặc nhiều hoặc ít, đều có thể nhiễm ít thiên phú yêu nghiệt của hắn.
Có tốc độ tu luyện như vậy, cũng là bình thường ở trong mắt Quân Tiêu Dao.
“Sau khi đột phá đến Chí Tôn, Khê Nhi vội vàng muốn rời khỏi thế giới Nam Đẩu đi tìm con.”
“Ta vốn muốn đi với nàng, cùng nhau đến đây.”
“Nhưng Khê Nhi lại nói nàng muốn một mình đi tìm con, thuận tiện trải nghiệm trên đường đi.”
Nguyệt Chỉ Lam nói đến đây, trên mặt cũng có ý tự trách.
Nhưng Quân Tiêu Dao lại hiểu suy nghĩ của Vân Khê.
Dù sao thì sau khi tu vi cảnh giới tăng lên, kinh nghiệm thực chiến cũng phải tăng lên.
Vân Khê là không muốn kéo chân Quân Tiêu Dao, muốn chứng minh năng lực của mình với hắn.
“Trước khi Khê Nhi rời đi, ta từng dùng tinh đồ định vị vị trí của nàng.”
“Nhưng sau đó lại mất tung tích của nàng.”
“Chỉ là, tin tốt duy nhất là mệnh bài mà Khê Nhi để lại vốn chưa bị vỡ.”
“Vì vậy, có lẽ nàng tạm thời không gặp nguy hiểm đến tính mạng.”
Nguyệt Chỉ Lam nói.
Hiện tại, sở dĩ bà vẫn còn bình tĩnh là bởi vì Vân Khê tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.
Nếu mệnh bài vỡ vụn, chỉ sợ Nguyệt Chỉ Lam đã sớm không khống chế được cảm xúc của mình.
“Mẫu thân, đừng lo lắng, ít nhất là Khê Nhi tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.”
“Hơn nữa, nàng còn là thế giới chi tử của thế giới Nam Đẩu, có khí vận một giới che chở, có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn.”
Sắc mặt của Quân Tiêu Dao cũng bình tĩnh, không quá nóng vội.
Bởi vì hắn biết, ở một mức độ nào đó, Vân Khê cũng có thể gọi là khí vận chi nữ.
Cho nên cũng không thể dễ dàng xảy ra chuyện được.
Nói cách khác, dù có xảy ra chuyện, có lẽ đều là kỳ ngộ.