Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đương nhiên, tốc độ của Quân Tiêu Dao không quá nhanh.
Hắn không dự định nhanh chóng đụng mặt Lý Vô Song.
Để cho Lý Vô Song ở phía trước mở đường, đến lúc đó trực tiếp hái đào ở sau lưng, việc này không sướng sao?
Mà bên này.
Đám người Lý Vô Song thông qua truyền tống trận qua sông, đã đi tới chỗ sâu trong thế giới Cổ Thần.
Mà ở trong chỗ sâu này thình lình có một vùng biển.
Vùng biển này bao phủ sương mù mờ mịt, có vẻ thần bí khó lường.
Nơi đây tên là biển Mê Huyễn.
Sở dĩ có thể gọi là cấm địa là bởi vì, vùng sương mù lớn này có thể mê hoặc lòng người, bất luận kẻ nào đều khó có thể tiến vào.
Mà Lý Vô Song nhìn thấy biển Mê Huyễn này, khóe miệng cong lên một nụ cười.
Quả nhiên, trận pháp hắn để lại vẫn có tác dụng.
Đúng vậy!
Biển Mê Huyễn này đúng là do Đấu Thiên Chiến Hoàng cũ thiết lập, chính là vì che lấp cơ duyên nơi đây, miễn cho bị sự tồn tại lớn mạnh khác phát giác.
Giờ phút này, đứng bên bờ biển Mê Huyễn, Lý Vô Song đưa tay làm ấn quyết.
Tuy cảnh giới và thực lực của hắn hiện tại không thể so được với Đấu Thiên Chiến Hoàng cũ.
Nhưng trận pháp này lại có thể trực tiếp cởi bỏ.
Cùng với Lý Vô Song bấm quyết.
Sương mù mờ mịt bao phủ quanh năm cũng bắt đầu tán đi.
Nhìn đến đây, ánh mắt Nghiêm Tịnh và hai vị lão tổ Nghiêm Thị đều sáng ngời.
Đến bây giờ, bọn họ có thể hoàn toàn xác định, người áo đen thần bí này chính là Chiến Hoàng chuyển thế không thể nghi ngờ.
Nếu không thì không có khả năng cởi bỏ mê trận mà Chiến Hoàng thiết lập.
“Cái này...”
Mà Nghiêm Dịch kia nhìn đến đây, đồng tử cũng co rụt lại.
Biển Mê Huyễn được gọi là cấm địa lớn nhất thế giới Cổ Thần, vậy mà bị người áo đen này, một tay hóa giải.
Hiện tại, trong lòng hắn cũng không dám có bất kì sự bất mãn nào nữa.
Mà theo sương mù tán đi, biển Mê Huyễn cũng trở nên mênh mông vô bờ, trời quang ngàn dặm.
Mọi người nhìn lại, phát hiện nước biển lấp lánh ánh sao, giống như là linh khí cực kỳ nồng hậu áp súc tạo thành.
Trước đó là sương mù che giấu vùng biển này, mà bây giờ vùng phúc địa này mới hoàn toàn lộ ra.
“Đi thôi.”
Lý Vô Song thản nhiên nói.
Bọn họ bắt đầu xâm nhập biển Mê Huyễn.
Mà qua một khoảng thời gian.
Bóng dáng đám người Quân Tiêu Dao và Lý Phi Nghiên xuất hiện ở bờ biển.
“Quả nhiên là một vùng phúc địa, xem ra trước đó hắn ta dùng thủ đoạn che giấu.”
“Nhưng mà cũng tốt, để hắn ta mở đường, ít nhất còn bớt một chút phiền toái.”
Quân Tiêu Dao mỉm cười.
Nếu Lý Vô Song biết Quân Tiêu Dao đang dùng hắn để mở đường, phỏng chừng có cả tâm tư chửi má nó luôn rồi.
Quân Tiêu Dao khoanh tay, đạp biển mà đi.
Bây giờ hắn trái lại có chút tò mò.
Cơ duyên che giấu mà Đấu Thiên Chiến Hoàng coi trọng như thế, đến tột cùng là cái gì?
Phải biết rằng, Đấu Thiên Chiến Hoàng cũng không phải là con chó con mèo gì mà là một thế hệ cuồng nhân của trước kia.
Cơ duyên khiến cho một cường giả như vậy phải vô cùng coi trọng, đến tột cùng là cái gì.
Nói thật, Quân Tiêu Dao thật sự có chút tò mò.
Trong biển Mê Huyễn.
Phóng tầm mắt nhìn qua, nó dường như mờ mịt vô tận, giống như đi không đến điểm cuối.
Đám người Lý Vô Song xâm nhập trong đó.
Dọc đường đi họ cũng gặp được một vài hải thú vô cùng mạnh mẽ.
Nếu là Đấu Thiên Chiến Hoàng chân chính tới đây, chỉ riêng uy áp lớn mạnh đã đủ khiến cho những hải thú này run rẩy, không dám hiện thân.
Nhưng Lý Vô Song hiện tại lại không có năng lực này.
Cho nên hắn mới mang cường giả cổ tộc Nghiêm thị cùng đến, giúp hắn dẹp ngang mấy thứ phiền phức này.
Bởi vì biển Mê Huyễn là một nơi có linh khí cực kỳ nồng đậm nên thực lực của những hải thú này cũng cực kỳ lớn mạnh.
Ở chỗ sâu trong biển Mê Huyễn, thậm chí không thiếu hải thú cấp bậc Chuẩn Đế.
Bởi vậy, cường giả của cổ tộc Nghiêm thị cũng xuất hiện tổn thất.
Nhưng mà tổng thể thì vẫn ổn.
Dù sao có hai vị lão tổ Đế Cảnh, còn có vị Chuẩn Đế Nghiêm Tịnh này ở đây, nên sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn.
Không lâu sau.
Lý Vô Song đã xâm nhập tới chỗ sâu nhất biển Mê Huyễn.
Phóng mắt nhìn qua, điểm cuối của biển này thình lình có một mắt biển to lớn.
Chỗ mắt biển ấy quả thực giống như hố đen cắn nuốt tất cả xung quanh, cho người ta một loại cảm giác đáng sợ.
“Tiến vào trong đó đi.”
Lý Vô Song nói.
“Đại nhân, cái này...”
Đám người Nghiêm Tịnh cũng sửng sốt.
Mắt biển đó nhìn qua trải rộng vết nứt không gian, quy tắc hư không.
Cho dù là Chuẩn Đế cũng không dám tùy tiện tiến vào.
“Không sao.”
Lý Vô Song thản nhiên xua tay.
Hắn dẫn đầu tiến vào, người của cổ tộc Nghiêm thị còn lại thấy thế, cũng cắn răng tiến vào trong đó.
Trong nháy mắt, thiên địa biến ảo.
Thời không giống như đều vặn vẹo, hết thảy đều sặc sỡ muôn màu.
Đợi đến khi Lý Vô Song và đám người cổ tộc Nghiêm thị phục hồi tinh thần lại, mọi cảnh tượng trước mắt khiến cho đám người cổ tộc Nghiêm thị khiếp sợ.
Bởi vì ở trước mắt bọn họ thình lình là một thế giới vô cùng lớn!
Khí tức núi non như rồng, cỏ cây cứng cáp, cổ thụ chạm trời.
Thuốc cũ tản ra mùi thơm ngào ngạt.
Linh khí dày đặc, thậm chí huyễn hóa ra các loại tồn tại giống như tinh linh, bay múa ở trên hư không.
Mà nếu nhìn xuống từ không trung thì tất nhiên sẽ có chút kinh hãi.
Bởi vì núi sông liên miên chập chùng kia giống như từng con rồng lớn, hội tụ ở chỗ sâu trong thế giới này.
Khó có thể tưởng tượng, ở chỗ sâu kia lại là nơi đất lành như vậy.
Mọi chuyện này đều làm cho người của cổ tộc Nghiêm thị chấn động tâm thần, không thể tin được.
Trái lại Lý Vô Song có vẻ khá bình tĩnh, khóe miệng mang nụ cười.
Dù sao kiếp trước hắn đã biết cả rồi.
Nếu không phải nơi đây điềm lành như thế thì hắn đã chẳng đặt bội binh của mình ở đây để uẩn dưỡng rồi.