Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân.”
Đám người Nghiêm Tịnh cũng mỉm cười nói.
Đấu Thiên Chiến Hoàng quật khởi, cổ tộc Nghiêm thị bọn họ chính là có công tòng long, cũng nương theo đó hoàn toàn quật khởi.
“Lần này cổ tộc Nghiêm thị các ngươi có công lao lớn, yên tâm, mai sau ta chắc chắn sẽ không bạc đãi các ngươi.”
“Thậm chí, khiến cho cổ tộc Nghiêm thị các ngươi trở thành đế tộc Nghiêm thị cũng không phải là không có khả năng.”
Giờ phút này tâm trạng Lý Vô Song cũng không tệ, mỉm cười nói.
Vẽ miếng bánh lớn thôi ấy mà, làm ông chủ đều phải biết chiêu này.
Thân là người lãnh đạo phủ Chiến Hoàng trước kia, Đấu Thiên Chiến Hoàng đương nhiên cũng am hiểu câu này.
“Cảm ơn đại nhân, cổ tộc Nghiêm thị ta nhất định sẽ vì đại nhân cúc cung tận tụy!”
Đám người Nghiêm Tịnh nghe vậy, càng kích động vui sướng không thôi.
Nếu những người khác nói câu này thì bọn họ sẽ chỉ cười nhạt.
Nhưng người trước mặt là ai?
Đó là Đấu Thiên Chiến Hoàng đảo loạn mưa gió Tam giáo một thời, một thế hệ cuồng nhân.
Trọng lượng lời nói của hắn không hề bình thường.
Lý Vô Song cất bước, trong lòng cũng có sự vội vàng.
Giống như cảm giác được Đấu Thiên thần kích đang kêu gọi hắn.
Mà đúng lúc này.
Một giọng nói ôn hòa mang theo ý cười nhạt chậm rãi vang vọng thế giới địa tâm này.
“Thú vị, không ngờ ở chỗ sâu trong địa tâm của thế giới Cổ Thần còn có một thế giới như vậy.”
Nghe được giọng nói này, đám người cổ tộc Nghiêm thị đều kinh ngạc.
Vân Khê vẫn luôn im lặng bỗng nhiên trợn to đôi mắt xinh đẹp.
Mà đồng tử Lý Vô Song thì chợt co rụt lại!
Bởi vì giọng nói này, hắn không hề xa lạ.
Không lâu trước kia, mới nghe qua!
Chính là bởi vậy, trong lòng Lý Vô Song mới khiếp sợ vô cùng.
Sắc mặt hắn căng chặt, nhìn về phía phát ra âm thanh, cảm thấy có lẽ là mình đã nghe lầm.
Nhưng mà, bóng dáng chắp tay sau lưng, thân hình thon dài, áo trắng như tuyết xuất hiện kia là người mà Lý Vô Song không muốn nhìn thấy nhất giờ phút này, một khắc cũng không!
“Sao lại là hắn chứ? Sao hắn có thể tìm tới nơi này!?”
Khiếp sợ!
Nghi hoặc!
Mờ mịt!
Khó hiểu!
Đủ loại cảm xúc cuộn trào trong lòng Lý Vô Song.
Đầu tiên là hắn cảm thấy, khi xưa ở vũ trụ Huyền Hoàng, lúc Quân Tiêu Dao giả ý thay hắn giải quyết thể Thạch Hóa thì có để lại tay sau gì không.
Nhưng sau khi Lý Vô Song xem xét trong cơ thể thì cũng không nhận thấy điều gì khác thường.
Dấu ấn linh hồn mà Quân Tiêu Dao để lại trong bản nguyên Tam giáo vô cùng mỏng manh và bí mật.
So với thứ để lại trong hồ lô Càn Khôn của Sở Tiêu trước kia càng không dễ dàng bị phát giác.
Trừ khi tu vi và nguyên thần của Lý Vô Song có thể lột xác lần nữa, bằng không rất khó để nhận thấy được.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”
Dưới mặt nạ, sắc mặt Lý Vô Song vô cùng âm trầm.
Điều duy nhất đáng để ăn mừng là Lý Vô Song che giấu thân phận.
Bằng không, nếu để cho Quân Tiêu Dao biết thân phận của hắn thì Lý Vô Song sẽ rất khó để lén lút phát triển quật khởi.
Đương nhiên, đây chỉ là quan điểm riêng của Lý Vô Song.
Thật ra Quân Tiêu Dao đã sớm biết lai lịch của hắn rồi.
Chẳng qua là Quân Tiêu Dao nguyện ý cùng Lý Vô Song diễn vở kịch này mà thôi.
Nếu trực tiếp chọc thủng thì chẳng còn thú vị gì cả.
Lý Vô Song khó có thể phát triển, vậy hắn phải làm sao để cắt rau hẹ chín?
“Ngươi là...”
Đám người Nghiêm Tịnh cũng kinh ngạc không thôi.
Làm sao lại có người ngoài tìm được nơi này?
Có điều xem khí tức ngay cả Chuẩn Đế cũng không đến, trái lại không cách nào tạo thành uy hiếp gì cho bọn họ.
Mà ánh mắt Vân Khê thì nhìn chằm chằm Quân Tiêu Dao.
Nàng luôn kiềm chế cảm xúc trong lòng.
Bởi vì nàng biết, nếu nàng gọi ca ca thì nhất định sẽ bị coi như là con tin.
Quân Tiêu Dao cũng biết thế, cho nên hắn chỉ lướt qua Vân Khê, không trực tiếp nhận người quen.
“Ta còn tướng là ai, thì ra là thiếu chủ của đế tộc Vân thị, Vân Tiêu.”
Tiếng nói Lý Vô Song trầm lặng, nói toạc ra thân phận của Quân Tiêu Dao.
Dù sao hiện tại hắn cũng đã che giấu thân phận, không cần cố kỵ nhiều như vậy.
“Cái gì, thiếu chủ của đế tộc Vân thị!?”
Sắc mặt đám người Nghiêm Tịnh nháy mắt thay đổi.
Lai lịch này, làm cho trong đầu óc bọn họ trống rỗng!
Mà càng làm cho trái tim bọn họ run rẩy chính là.
Bọn họ biết Quân Tiêu Dao còn là chưởng lệnh giả Nho môn.
Ngoài ra, truyền nhân của Đấu Thiên Chiến Hoàng chính là ngã xuống trong tay hắn.
Nói cách khác, hắn và Đấu Thiên Chiến Hoàng trên cơ bản là sự tồn tại giống như kẻ thù cũ!
“Sao nhìn đại kích hoàng kim đó cảm giác có chút nhìn quen mắt nhỉ, giống như từng được ghi chép lại trong tư liệu lịch sử của Tắc Hạ Học Cung.”
“Đó có vẻ là đế binh mà Đấu Thiên Chiến Hoàng cũ tế luyện.”
Quân Tiêu Dao nhìn đại kích hoàng kim kia, giọng điệu khó hiểu.
Đương nhiên, thứ thu hút sự chú ý của hắn nhất thật ra là trái tim ngọc thạch kia.
Sức mạnh tiên vận chứa trong trái tim ngọc thạch kia làm cho hắn đều cảm thấy thán phục!
Hay là, đây là nguyên nhân thu hút muội muội hờ của hắn tới đây?
“Vân thị Thiếu chủ, ngươi cũng đừng nói khơi khơi thế, ta là Đấu Thiên Chiến Hoàng chuyển thế!”
Lý Vô Song cũng dứt khoát nói thẳng.
Tuy đám người Nghiêm Tịnh đã sớm biết nhưng bao gồm cả Nghiêm Dịch, rất nhiều người của cổ tộc Nghiêm thị vẫn thấy kinh ngạc.
Cổ tộc Nghiêm thị bọn họ lại có quan hệ với vị mãnh nhân truyền kỳ này!
“Tốt lắm, rất thành thực.”
Quân Tiêu Dao cười, tiện đà nói:
“Nhưng mà hiện tại bản thiểu chủ tốt xấu cũng là chưởng lệnh giả Nho môn, truyền nhân của ngươi đã bỏ mạng trong tay ta.”
“Mà người từng là nghịch tặc Tam giáo như ngươi, có phải cũng nên đền tội không?”
Quân Tiêu Dao tùy ý nói.
“Buồn cười, truyền nhân kia chẳng qua là một quân cờ của ta mà thôi.”
“Nếu so sánh tên đó với ta, vậy ngươi thật sự có chút ngây thơ.” Lý Vô Song cuồng ngạo đáp.
Lý Vô Song chân chính thì khiêm tốn, cẩn thận.
Nhưng hiện tại, bởi vì hắn che giấu thân phận nên có thể không chút cố kỵ nào.
Lúc này mới bước đầu lộ ra, khí cuồng ngạo của cựu Đấu Thiên Chiến Hoàng.
“Hơn nữa chỉ dựa vào một mình ngươi, đừng nói là khiến ta đền tội, ngươi nên lo lắng cho chính bản thân ngươi mới phải đấy?”
Lý Vô Song cười lạnh nói.
Mà đám người Nghiêm Tịnh thì vẻ mặt biến ảo.
Bên phía bọn họ có hai lão tổ Đế Cảnh, còn có các cường giả khác.
Muốn đối phó một thiếu chủ Vân thị vẫn rất đơn giản.
Chỉ là, hậu quả đó có thể có chút nghiêm trọng.
“Người ngây thơ đến tột cùng là ta, hay là bản thân ngươi?”
“Mình ngu ngốc thì không sao, n hưng đừng nghĩ bản thiểu chủ cũng giống như ngươi.”
Quân Tiêu Dao vừa dứt lời.
Ở phía sau, bóng dáng Lý Phi Nghiên hiện lên.
Ánh mắt Lý Vô Song dưới chiếc mặt nạ nhất thời ngưng đọng!
Sao đại tỷ của hắn lại ở đây chứ, hơn nữa còn xuất hiện ở bên cạnh Quân Tiêu Dao!