Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Cũng tốt.”
Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.
Hắn sẽ không cưỡng ép buộc chặt Vân Khê bên người.
Giới Trong Giới cũng là một nơi thích hợp tu luyện nhất Giới Hải.
Càng đừng nói, Địa Hoàng cung có lẽ sẽ không bạc đãi Vân Khê mới đúng.
“Tốt lắm, cô nương, đi theo ta.”
Lận Côn nói.
“Khê Nhi, trước đó muội mất đi tin tức, nương còn rất lo lắng cho muội.”
“Chi bằng về đế tộc Vân thị trước một chuyến, sau khi tụ họp với người nhà một chút lại rời đi.”
“Còn nữa người thân bên mạch của phụ thân, muội cũng nên gặp một chút.” Quân Tiêu Dao nói.
“Đó là đương nhiên.” Vân Khê đáp lời.
“Đế tộc Vân thị?”
Nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, trong mắt Lận Côn hiện lên một tia sáng.
Khó trách hắn cảm thấy, thanh niên áo trắng này có khí cơ sâu không lường được.
Thì ra chính là vị đế tộc Vân thị kia.
Về phần vì sao ngay cả Lận Côn, người luôn ở Giới Trong Giới cũng biết tên của Quân Tiêu Dao.
Đương nhiên là bởi vì, lúc ở Hiên Viên đế lăng, một chiêu của Quân Tiêu Dao đánh tan Sở Tiêu truyền nhân của Nhân Hoàng.
Chuyện này đã truyền khắp Giới Trong Giới rồi, cũng đấy lên sóng gió không nhỏ.
Có thể nói, Quân Tiêu Dao còn chưa đi đến Giới Trong Giới nhưng đã nổi danh ở Giới Trong Giới.
Nhưng mà nghe thấy Quân Tiêu Dao và Vân Khê phải đi về trước.
Lận Côn nhíu mày.
Hắn phụng mệnh của Tử Võ Thánh Vương, dẫn đầu đến tiếp dẫn Vân Khê, chính là muốn chiếm tiên cơ trước, để có thể nhét Vân Khê vào trong trận doanh của Tử Võ Thánh Vương.
Mà nếu Vân Khê trở về, đến lúc đó người của mấy mạch khác ở Địa Hoàng cung đến tiếp dẫn, vậy có phải bỏ lỡ cơ hội hay không.
Nghĩ đến hậu quả khi không thể hoàn thành mệnh lệnh, Lận Côn cũng mở miệng nói:
“Cô nương, nếu ngươi lấy được sự thừa nhận của Tiên Linh Chi Tâm, vậy trên người đã gánh vác trách nhiệm quan trọng.”
“Đoàn tụ gì đó, sau này có thể nói sau, hiện tại, theo ta quay về Địa Hoàng cung trước đi.”
Lời này, còn có chút ý cưỡng ép.
Tuy rằng Lận Côn tự hỏi, giọng điệu của hắn coi như là uyển chuyển.
Đôi mắt của Quân Tiêu Dao lại trầm xuống.
Theo lý mà nói, huynh muội gặp nhau, gia đình đoàn viên chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Một người ngoài như Lận Côn có tư cách gì ngăn cản Vân Khê đoàn tụ với người nhà chứ?
Lông mày thanh tú của Vân Khê cũng nhíu lại.
Nàng không thích giọng điệu mang theo ý tứ bắt buộc này.
“Muội muội của ta, ta muốn đưa nàng về nhà đoàn tụ với người nhà, ngươi có ý kiến?”
Quân Tiêu Dao mặt không cảm xúc, biểu cảm lạnh nhạt.
Lận Công cũng nhăn trán lại.
Hắn biết Quân Tiêu Dao có chút tài năng.
Nhưng hắn cũng không hề tầm thường.
Bản thân hắn chính là một Hỗn Độn Đạo Tôn, cũng là một trong những chiến tướng mạnh nhất của Địa Hoàng cung.
Hiển nhiên hắn cũng có sự kiêu ngạo thuộc về riêng mình.
“Không phải có ý kiến, chỉ là thân phận bây giờ của ngươi có rất quan trọng, không giống trước đây.”
“Bây giờ ngươi hẳn là phải đi về Địa Hoàng cung tu luyện, chứ không phải câu nệ một vài chuyện nhỏ.”
Lận Côn nói.
“Chuyện nhỏ?”
Quân Tiêu Dao cười.
Một người ngoài không chút liên quan gì lại ở đây nói này nói nọ, nói người nhà bọn họ đoàn tụ là chuyện nhỏ.
“Vậy ta muốn nói, ngươi lại tính là thứ gì chứ?”
Quân Tiêu Dao cười nhạo giễu cợt.
Nếu Lận Côn này khách khí, hắn cũng sẽ không để ý, cho Vân Khê đi Địa Hoàng cung tu luyện.
Dù sao thân là ca ca cũng nên suy nghĩ cho tiền đồ của muội muội.
Nhưng chỉ dựa vào thái độ và khẩu khí này của Lận Côn.
Quân Tiêu Dao làm sao yên tâm để cho Vân Khê một mình đến Địa Hoàng cung được chứ?
“Ca, ta không đi nữa.”
Vân Khê nói.
Tuy nàng cũng rất muốn trở nên mạnh hơn.
Nhưng lí do nàng muốn trở nên mạnh hơn là vì để giúp đỡ Quân Tiêu Dao, vì người nhà.
Bây giờ, Lận Côn đến đoàn tụ với người nhà cũng không muốn cho nàng đi.
Điều này là lẫn lộn chính thứ, hoàn toàn sai lệch với dự định ban đầu khi nàng muốn trở nên mạnh hơn.
“Chúng ta đi.”
Quân Tiêu Dao nắm lấy tay nhỏ của Vân Khê, dẫ theo Lý Phi Nghiên chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Song, Lận Côn lại chặn ở trước mặt bọn họ.
“Hửm?”
Trong mắt Quân Tiêu Dao xẹt qua một tia lạnh lẽo.
“Ngươi đừng ỷ vào thân phận thiếu chủ Vân thị tác oai tác quái.”
“Vị cô nương này đã định sẵn phải đi theo ta.”
Lận Côn trực tiếp nói.
Tuy hắn không muốn đắc tội Vân Khê.
Nhưng hết cách rồi.
Không hoàn thành nhiệm vụ, hắn cũng sẽ phải chịu trừng phạt.
Mặt nhỏ của Vân Khê cũng hoàn toàn trầm xuống.
Trừ phi là nàng tự nguyện, nếu không thì không ai có thể cưỡng ép đưa nàng rời khỏi bên cạnh Quân Tiêu Dao.
“Đường đường Địa Hoàng cung, thế mà cũng có tên ngu ngốc như ngươi.”
Quân Tiêu Dao lắc đầu.
“Hỗn xược, hôm nay ta sẽ dạy ngươi bài học!”
Lận Côn trực tiếp ra tay, lực pháp tắc cuồn cuộn ngưng tụ lại thành ấn lớn đè xuống phía Quân Tiêu Dao.
Hắn có cảnh giới Hỗn Độn Đạo Tôn, tự cho rằng thực lực không kém hơn người khác.
Mà Quân Tiêu Dao, một tay vẫn nắm lấy tay nhỏ của Vân Khê.
Một tay còn lại quét ngang ra.
Trực tiếp phóng ra cả trăm vạn lực thế giới Tu Di.
Lại chồng thêm sức mạnh vốn có của Quân Tiêu Dao.
Thế lớn cuồn cuộn, không thể ngăn cản!
Hỗn Độn Đạo Tôn?
Đối với Quân Tiêu Dao đang ở cảnh giới Tạo Hóa Thần Tôn bây giờ, vượt một cấp còn chẳng phải chuyện dễ như trở bàn tay sao.
Danh tiếng thiên kiêu cấp phá cấm của Quân Tiêu Dao không phải là tự nhiên mà có.
Chứ đừng nói là, nếu như nghiêm túc, thiên kiêu cấp phá cấm bình thường còn chẳng thể hình dung được sự yêu nghiệt của Quân Tiêu Dao.
Dù sao Quân Tiêu Dao cũng là có tư chất yêu nghiệt dị số chi vương.
Sau một chưởng, nhục thân của Lận Côn với cảnh giới cao hơn Quân Tiêu Dao một cấp bỗng chốc nổ tung, mưa máu bay tứ tung.
Chỉ còn lại mỗi nguyên thần.
Nhưng nguyên thần cũng đã chịu phải sự đả kích kịch liệt, run rẩy như những gợn sóng.