Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong bóng tối, một bóng người nhìn cảnh này, cơ thể run rẩy.
Đương nhiên là tên oan khuất Lý Vô Song rồi.
Hắn đang thấy gì?
Trong bảy tỷ tỷ của hắn, tính tình Lý Thanh Hàn trong trẻo lãnh tĩnh nhất, nhưng bây giờ lại ôm Quân Tiêu Dao, kiều nhan như lửa.
Tại sao lại trở thành dáng vẻ như này?
Nếu như nói Lý Phi Nghiên thần phục thì còn miễn cưỡng có thể chấp nhận.
Vậy thì Lý Thanh Hàn, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ hắn và phụ thân Lý Chính Huyền ra, gần như chưa từng tiếp xúc người khác phái khác.
Nhưng bây giờ, hắn đang thấy gì?
Tam tỷ thanh lãnh như sương của hắn, thế mà lại chủ động ôm Quân Tiêu Dao?
Lý Vô Song gần như muốn lập tức muốn xông ra ngoài.
Nhưng dường như có một thanh âm quanh quẩn trong đầu hắn.
Đừng đi, nếu như ngươi đi, khó tránh khỏi sẽ lộ ra cái gì, nếu bị hắn nhìn ra sơ hở, vậy thì phiền toái!
Ánh mắt Lý Vô Song run rẩy.
Đó là ý chí thuộc về Đấu Thiên Chiến Hoàng.
Lý Vô Song ôm chấp niệm với bảy tỷ tỷ của hắn.
Nhưng Đấu Thiên Chiến Hoàng lại không như thế.
Hắn chỉ đưa ra quyết định phù hợp nhất với lợi ích hiện tại của mình.
Điều mà Lý Vô Song cần làm bây giờ là đi tìm cơ duyên bên trong Không Gian Tam Thánh.
Mà không phải mạo hiểm lộ ra sơ hở, xảy ra xung đột với Quân Tiêu Dao.
Nắm đấm Lý Vô Song gắt gao nắm chặt, ánh mắt đỏ như máu.
Tuy rằng Lý Thanh Hàn chỉ là tỷ tỷ của hắn, nhưng ở trong lòng hắn cũng là sự tồn tại không cho phép người khác làm ô uế.
Cuối cùng, Lý Vô Song vẫn rời đi.
Hắn cảm thấy trái tim của mình đang nhỏ máu.
Không biết Quân Tiêu Dao sẽ làm ra chuyện gì với tỷ tỷ hắn.
“Cuối cùng vẫn là đi sao?”
Cảm giác được khí tức của Lý Vô Song trong bóng tối đã đi xa, đáy mắt Quân Tiêu Dao đầy suy ngẫm.
Vì lợi ích của mình, vậy mà nỡ từ bỏ tỷ tỷ của mình.
Đổi lại là Quân Tiêu Dao, bất luận trả giá gì, ai cũng đừng hòng chạm vào người bên cạnh hắn.
“Vân Tiêu thiếu chủ...”
Khí tức của Lý Thanh Hàn lúc này đã mê loạn, ôm lấy Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao cũng không phải loại người cháy người đi hôi của.
Càng đừng nói hắn không hề có chút ý nghĩ đối với Lý Thanh Hàn.
Nhiều nhất chính là người dùng để chế ước Lý Vô Song mà thôi.
Kế tiếp, Quân Tiêu Dao rót lực pháp tắc vào trong cơ thể Lý Thanh Hàn, trợ giúp nàng áp chế Dục Tâm Ma Hỏa.
Sau một thời gian, cuối cùng Dục Tâm Ma Hỏa đã bị Quân Tiêu Dao triệt để tiêu diệt.
Lý Thanh Hàn dần dần khôi phục thần trí.
“Vân Tiêu thiếu chủ, ta...”
Khuôn mặt xinh đẹp như băng tuyết của Lý Thanh Hàn đỏ lên.
Nàng vậy mà lại làm ra loại hành động này.
Tuy rằng bởi vì do Dục Tâm Ma Hỏa, nhưng nó cũng khiến nàng xấu hổ.
Tuy nàng là một nữ tử tính tình trong trẻo lạnh lùng xa cách.
Có điều cũng chính như bởi vậy nên mới càng thêm ngây thơ hơn nữ tử bình thường.
Nàng rất ít nói chuyện với người khác phái, thế nhưng lần này lại chủ động ôm Quân Tiêu Dao.
Đối với nàng, đây đã là chuyện không thể tưởng tượng được rồi.
Thế nhưng, Quân Tiêu Dao không thừa nước đục thả câu, không hề làm ra hành động gì với nàng.
Điều này khiến thiện cảm của Lý Thanh Hàn với Quân Tiêu Dao tăng cao.
Đây mới là biểu hiện của quân tử chân chính!
“Được rồi, Lý cô nương, ngươi tạm thời đã không có việc gì, chỉ cần điều dưỡng là được.”
“Bạt tộc tiến vào trong này, tiếp theo trong Không Gian Tam Thánh e là sẽ càng thêm nguy hiểm.”
“Ta là chưởng lệnh giả Nho môn, còn cần phải đi làm một số việc, không cách nào che chở Lý cô nương được.”
Quân Tiêu Dao tao nhã xin lỗi.
“Không đâu, Vân Tiêu thiếu chủ nguyện ý đứng ra, mới là anh hùng chân chính.”
“Có trụ cột như Vân Tiêu thiếu chủ là may mắn của thiên kiêu Tam giáo chúng ta.”
Lý Thanh Hàn nhìn Quân Tiêu Dao, đôi mắt đẹp mang theo một tia sáng lạ.
“Được rồi, ngươi phải cẩn thận đấy.”
Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu, sau đó rời đi.
Ánh mắt Lý Thanh Hàn vẫn đuổi theo hắn, sau đó giống như nghĩ tới gì đó, kiều nhan càng hiện lên một ít màu đỏ thắm.
Mà bên này, chuyện mà Quân Tiêu Dao nói đương nhiên là muốn đi tìm Phù Đồ Ngạn.
Cũng đã đến lúc ngả bài với ma nữ Oản Nhi rồi.
Hắn mới là người có bản nguyên Ma Quân chân chính!
Trong thế giới trong đỉnh, một khu vực nào đó.
Hai bóng người một nam một nữ đang bay nhanh.
Đúng là hai người ma nữ Oản Nhi và Phù Đồ Ngạn.
“Bạt tộc vậy mà cũng đi vào nơi này, xem ra là người của mạch Tà Chủ hoặc là Uyên Hoàng có hợp tác với bọn họ.”
Ánh mắt ma nữ Oản Nhi loé lên.
Theo Bạt tộc xâm lấn, kế hoạch của bọn họ cũng chịu ảnh hưởng nhất định.
“Ngươi xác định là ở chỗ không xa chứ?” Oản Nhi hỏi.
“Ta có thể cảm giác được, người của Phật môn kia, có một chút đặc biệt.” Phù Đồ Ngạn nói.
“Ừm, vậy chúng ta nhất định phải nhanh tìm được Ma Hậu chuyển thế, nếu bị người phe phái khác tìm được trước, vậy thì phiền phức.” Oản Nhi nói.
“Nhưng mà... Ma Hậu chuyển thế, sẽ ngoan ngoãn quy thuận ư?” Phù Đồ Ngạn do dự hỏi.
Người hắn cảm ứng được, là người trong Phật môn.
“Yên tâm, chỉ cần là Ma Hậu chuyển thế, thì sẽ có bản nguyên Ma Hậu, sẽ không tự chủ bị bản nguyên Ma Quân hấp dẫn.”
“Ma Hậu đã từng, chính là vì Ma Quân tự tử mà chết.”
“Cho nên, Ma Hậu chuyển thế khó mà xuất thủ với người sở hữu bản nguyên Ma Quân.”
“Nàng không chống cự được loại bản năng đó.” Oản Nhi nói.
“Vậy thì tốt.” Phù Đồ Ngạn thoáng thở phào.
Chỉ cần có thể nhận được sự công nhận của Ma Hậu chuyển thế, thì hắn mới có cơ hội đứng vững gót chân trong Mạt Nhật Thần Giáo, sau đó từng bước quật khởi.
Dù sao mạch Ma Hậu, cũng không yếu hơn mạch Tà Chủ và Uyên Hoàng.
Mà bên này, ở trong hư không, có một bóng dáng đang vút qua.
Đó là một bóng dáng toàn thân che dấu trong mũ trùm phật y.
Đúng là người đi theo sau lưng Vô Tâm Phật Tử trước đó.
Song, so sánh với Vô Tâm Phật Tử hào quang chói mắt, hắn lại lộ vẻ rất khiêm tốn, không nổi danh cho lắm.
Nhưng lúc này, bóng dáng này cũng đã chém giết không ít sinh linh Bạt tộc.