Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nơi xa, có bóng người bay tới.
Rõ ràng là đám người Đạm Đài Thanh Tuyền, Tống Đạo Sinh của Tắc Hạ Học Cung.
“Cuối cùng cũng tới rồi.” Tống Đạo Sinh thở dài một hơi.
“Có điều không nghĩ đến, Bạt tộc thế mà lại phách lối như vậy.” Đạm Đài Thanh Tuyền cau mày nói.
“Không sao, có Vân Tiêu thiếu chủ ở đây, tất cả mọi thứ đều không thành vấn đề, hẳn là hắn cũng đã tiến vào tháp Nho môn rồi nhỉ.” Tống Đạo Sinh mỉm cười, nhìn về phía tháp Nho môn.
Có Quân Tiêu Dao ở đây, hắn không có chút lo lắng nào.
“Quân công tử...”
Đôi mắt đẹp của Đạm Đài Thanh Tuyền cũng nhìn về phía tháp Nho môn, trong ánh mắt mang theo vẻ mê mẩn.
Mà lúc này, một nữ tử bên hông đeo kiếm, khí chất thanh lãnh vút không mà tới.
Chính là Lý Thanh Hàn của Tam Thanh đạo môn.
Nàng đến chỗ này, ánh mắt đầu tiên cũng rơi lên tháp Nho môn.
Quân Tiêu Dao là chưởng lệnh giả của Nho môn, nơi đầu tiên hắn tiến vào đương nhiên là tháp Nho môn.
Mà bên này, Đạm Đài Thanh Tuyền nhìn thấy ánh mắt của Lý Thanh Hàn, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc.
Nơi nàng chú ý đến đầu tiên, hẳn là tháp Nho môn?
Tâm tư của nử tử đều rất nhỏ, huống chi Đạm Đài Thanh Tuyền vốn là một nữ tử tâm tư cẩn thận.
Hẳn là, lại có thêm một nữ tử ngưỡng mộ Quân Tiêu Dao rồi?
Lúc này Vô Tâm Phật Tử của Đại Thiên Tự cũng hiện thân.
Hắn nhìn về phía tháp Phật môn.
“Đã tiến vào rồi sao?” Vô Tâm Phật Tử cười.
Hắn biết, bên ngoài đều tôn trọng hắn xem hắn như chưởng lệnh giả Đại Thiên Tự.
Nhưng thật ra thì từ đầu tới cuối hắn chẳng qua chỉ là một kẻ ngụy trang mà thôi.
Yêu nghiệt ẩn giấu chân chính của Đại Thiên Tự là Phạm Thanh Đăng.
Đương nhiên, Vô Tâm Phật Tử cũng không có đố kị gì.
Dù sao Phạm Thanh Đăng sở hữu Vô Lậu Phật Thai giống như Thiên Phật đấy.
Chỉ điểm này thôi cũng đã xác định Phạm Thanh Đăng chính là chưởng lệnh giả tương lai của Đại Thiên Tự.
Mà đúng lúc này.
Nơi xa bỗng nhiên có mây đen đến gần.
Một luồng lực lượng hoang vu vô song tràn ra.
Hòn đảo lơ lửng nâng tháp Tam Thánh lên vốn có linh khí dồi dào, đầy hoa thơm cỏ lạ.
Nhưng theo luồng lực lượng hoang vu kia tràn ngập đến, giống như tất cả tinh hoa sự sống và sinh mệnh đều bị rút đi.
“Cuối cùng vẫn phải đại chiến một trận.” Vô Tâm Phật Tử lẩm bẩm nói.
Còn có Lý Thanh Hàn, Đạm Đài Thanh Tuyền, Tống Đạo Sinh và thiên kiêu Tam giáo, ai nấy cũng đều có sắc mặt nghiêm trọng, chuẩn bị sẵn sàng.
Nơi xa, trong khói đen mờ mịt, từng bóng người Bạt tộc xuất hiện.
Cầm đầu là ba nam nữ trẻ tuổi, đều có tròng mắt màu tím nhạt, chính là thiên kiêu của vương mạch Bạt tộc, thực lực kinh người.
Thiên kiêu Tam giáo chết trong tay bọn họ cũng không ít.
“Sao lại không thấy tên Trâu Cốc kia đâu, hẳn là hắn lại đi gây họa nữ tử rồi?”
Bát vương tử Cầu Mang dáng người cường tráng, tay cầm một chiếc rìu khổng lồ màu máu nói.
“Mặc kệ hắn, hắn không ở đây càng tốt hơn, ta có thể hút thêm càng nhiều màu tươi của tinh anhTam giáo.” Thất vương tử Tân Hình nói.
“Có điều, vẫn phải cẩn thận tên Vân Tiêu kia, hắn không phải quả hồng mềm gì đâu.” Thất vương nữ Biện Linh tiếp lời.
Trong mắt bọn họ, dường như trừ Quân Tiêu Dao ra những người khác không cách nào tạo thành uy hiếp quá lớn với bọn họ.
Ngoài ra sau lưng bọn họ còn cả đám thiên kiêu Bạt tộc chi chít, đều là tinh anh.
Trận này, có thể nói là trận quyết đấu giữa tinh anh Tam giáo và tinh anh Bạt tộc.
Đương nhiên không phải là toàn bộ lực lượng của hai bên đều trình diện.
Bên phía Bạt tộc còn có rất nhiều thiên kiêu yêu nghiệt nghịch thiên chưa từng xuất hiện.
Mà bên phía Tam giáo cũng có một vài sự tồn tại như đại sư tỷ Đạo môn không đến.
Mà lần đầu giao phong trước mắt cũng coi là hai bên thăm dò nhau, so sánh trận doanh đối địch, thực lực của thế hệ trẻ.
“Giết!”
Không có bất kỳ lời nói nhảm nào.
Sinh linh Bạt tộc và sinh linh Giới Hải vốn là kẻ đihjc trời sinh, căn bản không cần nhiều lời gì hết.
Một trận chiến đẫm máu bùng nổ.
Hư không rung động, đại địa rạn nứt.
Thiên địa lật úp, các loại pháp tắc thần thông va chạm ầm ầm.
“Giết!”
Bát vương tử Cầu Mang tay cầm chiếc rìu lớn màu máu quát to một tiếng, thân hình lập tức to lên, giống như một người khổng lồ.
Hắn đánh xuống một rìu, mấy vị tinh anh Tam giáo trực tiếp kêu thảm một tiếng, thân xác bị chém thành hai đoạn.
Hai người Tân Hình, Biện Linh cũng ra tay, thôi thúc máu vương mạch.
Giống như có lực lượng dồi dào rót thêm vào người bọn họ, giúp bọn họ đại sát tứ phương trong đám người Tam giáo.
Cho dù là đám người Vô Tâm Phật Tử, Lý Thanh Hàn ra tay ngăn cản thì cũng đều bị đánh cho lùi bước, khí huyết sôi trào.
“A, hay cho một đại mỹ nhân yểu điệu, máu của người nhất định là rất mỹ vị.”
Bát vương tử Cầu Mang đằng đằng sát khí, ánh mắt bỗng nhiên khóa chặt Đạm Đài Thanh Tuyền, xung phong liều chết tiến lên.
“Cẩn thận!”
Tống Đạo Sinh biến sắc.
Mà đúng lúc này.
Ầm ầm!
Trong tháp Tam Thánh, tháp Nho môn bỗng nhiên phóng ra vầng sáng, chấn động kịch liệt.
Một luồng Thánh lực mênh mông, mãnh liệt tuôn ra, vầng sáng óng ánh xoay tròn như tinh vân, làm người chấn động hồn phách.
Rõ ràng là tuyệt học trong Thiên Địa Hạo Nhiên Bảo Điển, Thiên Địa Đại Đồng!
Ầm!
Cầu Mang thấy thế, chiếc rìu màu máu chắn ngang trước người, muốn ngăn cản.
Cả người lại trực tiếp bị đánh bay, thân thể như bị đánh nát.
“Một đám trộm cắp Bạt tộc mà cũng dám quát tháo trước mặt bản thiểu chủ.”
Quân Tiêu Dao đạp trên kim quang bước ra, áo trắng như chân tiên hiện thế.
“Quân công tử...”
Đạm Đài Thanh Tuyền si mê nhìn Quân Tiêu Dao, trái tim thiếu nữ rung động không ngừng.
Mà một bên khác, ánh mắt Lý Thanh Hàn lạnh lẽo, lại cũng bị hút như nam châm gặp sắt thép khó mà dứt ra được.
“Vân Tiêu...”
Ánh mắt đám người Tân Hình, Biện Linh cũng khóa chặt Quân Tiêu Dao, biểu cảm lạnh lẽo.
Vốn dĩ lần này bọn họ đến đây ngoài lí do nhận lời mời của Mạt Nhật Thần Giáo tiêu diệt tinh anh trẻ tuổi của Tam giáo ra, còn có một nguyên nhân quan trọng đó chính là bọn họ muốn báo thù thay Cửu vương tử mạch Doanh Câu.
Mà lúc này, bên phía tháp Phật môn cũng có ánh sáng rực phóng ra, hào quang rực rỡ.
Một Phật nữ áo trắng bay bỏng bước ra, xương cốt trong suốt như lưu ly bảy màu, cả người mang theo một loại Phật vận siêu nhiên.
Đương nhiên là Phạm Thanh Đăng.