Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mọi người đều biết cách tạo ra danh tiếng nhanh nhất trong Giới Hải vô biên là gì?
Chính là đến khu Vô Nhân giết kẻ địch, dùng công lao tạo ra danh tiếng cho riêng mình.
Trong số những người ở đây, chỉ có Quân Tiêu Dao là hoàn toàn không cần.
Bởi vì hắn không cần tuyên truyền danh tiếng nữa.
Sau đó, Tam giáo cũng phái mấy thiên kiêu tiến đến rèn luyện.
Phạm Thanh Đăng có đến, mỉm cười gật đầu với Quân Tiêu Dao.
Mà ngay lúc đám thiên kiêu tập trung đi đến ranh giới.
Bỗng nhiên trong thành lũy Tam Hoàng có khí tức dâng trào, có tiếng bước chân như nổi trống vang lên.
Đó là từng đội quân sĩ mặc áo giáp, tay cầm trường mâu lưỡi mác, mang theo khí tức giết chóc, kiên cường.
“Là Trấn Giới quân.”
Ánh mắt của mấy thiên kiêu hơi thay đổi.
Những Trấn Giới quân này đều là lão binh, tu vi cảnh giới đều không thấp, đều ở trong Chí Tôn thất cảnh.
Nghiêm túc mà nói, cảnh giới không chênh lệch lớn với những thiên kiêu đến đây.
Nhưng khí tức nghiêm nghị kiên cường sát phạt đó, thì những thiên kiêu này vẫn chưa có được.
Có thể nói, để một thiên kiêu và lão binh Trấn Giới quân cùng cảnh giới đối chiến.
Dưới tình hình loại bỏ các loại pháp khí hộ thân, không hề lo lắng, thiên kiêu sẽ là bên thất bại.
Mà phía trước của đội ngũ Trấn Giới quân là một nam tử mặc chiến giáp màu đen, cao to lực lưỡng, khí tức hung lệ.
Hắn là thống lĩnh của Trấn Giới quân.
“Các vị, tiếp theo ta sẽ dẫn các ngươi đi tìm hiểu nơi này, sau này cũng sẽ sắp xếp rèn luyện.”
“Nhưng có sao nói vậy, nếu đã đến thành lũy Tam Hoàng, vậy thì tất cả đều phải dựa vào bản thân.”
“Thế lực phía sau các ngươi đều không được can thiệp quá nhiều.”
“Có thể nói, nếu như không đủ mạnh thì ngươi tuyệt đối không có hy vọng bước ra khỏi thành lũy Tam Hoàng.”
“Nói đến thế thôi, không sợ chết thì đi theo ta.”
Thống lĩnh của Trấn Giới quân không nói nhiều lời tàn nhẫn, chỉ mấy câu nói đã có thể trấn áp một nhóm người.
Quả thật có mấy thiên kiêu nghe thấy lời của thống lĩnh Trấn Giới quân, trong lòng bắt đầu bồn chồn.
Dù sao thì đây cũng là lấy tính mạng ra đặt cược.
Bọn họ rất muốn hưởng thụ danh tiếng.
Nhưng cũng phải có mạng để hưởng thụ danh tiếng đó.
Vì vậy, tuy khiến người ta khinh thường, nhưng vẫn có số ít thiên kiêu có chút do dự, lùi bước.
Đương nhiên, đa số thiên kiêu không đủ mặt dày để làm vậy.
Còn có mấy thiên kiêu tự cho mình siêu phàm, vốn không bị chấn nhiếp, cảm thấy bản thân có thể ứng phó được.
“Chúng ta đi thôi.”
Quân Tiêu Dao đứng chắp tay, thong dong bình tĩnh, dẫn theo Vân Huyền Hư và đám thiên kiêu của đế tộc Vân thị tiến lên.
Thiên kiêu của thế lực các phương còn lại cũng tiến lên.
Thống lĩnh Trấn Giới quân nhìn Quân Tiêu Dao một cái, sau đó thu hồi ánh mắt.
Hiện tại trước mắt thiên kiêu như mây, yêu nghiệt tập hợp.
Mà Quân Tiêu Dao lại nổi bật và khiến người khác chú ý giống như hạc giữa bầy gà.
“Đi theo ta.”
Thống lĩnh Trấn Giới quân vẫy tay.
Một đám thiên kiêu đi theo phía sau.
Bọn họ bước vào trong thành lũy Tam Hoàng.
Phóng mắt nhìn đi, tường thành cao lớn cổ xưa giống như bức tường của thiên địa, người đứng trước mặt nó lại nhỏ như con kiến hôi.
Trong hư không mơ hồ có trận văn bán trong suốt lưu chuyển, lấp lánh ánh sáng khiến cho người ta run sợ.
Mà bên trong thành lũy Tam Hoàng mênh mông rộng lớn, bản thân nó cứ giống như đại lục vậy.
Người lui tới phần lớn đều là Trấn Giới quân.
Đương nhiên, còn có mấy tán tu cùng với cường giả của các đại thế lực.
Nhưng số lượng này vốn không nhiều.
Ngoài ra còn có mấy người mạo hiểm của khu Vô Nhân cũng sẽ xem thành lũy Tam Hoàng là nơi dừng chân.
Nếu bọn họ phát hiện ra điều gì trong khu Vô Nhân, cũng sẽ giao dịch ở nơi này.
Tóm lại, nơi này rất rộng, chứa mấy trăm triệu sinh linh đều không thành vấn đề.
Quan trọng nhất là nơi này chỉ là một đoạn của thành lũy Tam Hoàng mà thôi.
Mà lúc thống lĩnh Trấn Giới quân dẫn bọn họ vào bên trong, cũng giải thích đôi chút cho bọn họ.
“Thành lũy Tam Hoàng, sở dĩ được gọi là thành lũy Tam Hoàng, là để kỷ niệm công lao Tam Hoàng trấn áp Hắc Họa cổ xưa.”
“Mặt khác, đây chỉ là một đoạn trong thành lũy Tam Hoàng.”
“Mọi người đều biết, khu Vô Nhân chiếm khoảng bảy phần của toàn bộ Giới Hải, cho nên biên giới cũng cực kỳ rộng lớn.”
“Vì tiện trấn giữ, người xưa đã chia thành lũy Tam Hoàng mênh mông thành chín đoạn, mỗi đoạn hình thành một cửa ải.”
“Cũng chính là chín cửa ải lớn hiện tại.”
“Mà thống soái và người lãnh đạo tối cao của chín ải lớn chính là chín người thủ quan.”
“Chín người thủ quan, mỗi người trấn giữ một cửa ải.”
Thống lĩnh Trấn Giới quân nói đến đây, ánh mắt lại nhìn về phía Quân Tiêu Dao.
Không chỉ có hắn, ánh mắt của thiên kiêu khác cũng không tự chủ được mà nhìn về phía Quân Tiêu Dao.
Nguyên nhân rất đơn giản, phụ thân của Quân Tiêu Dao chính là một trong những người thủ quan của thành lũy Tam Hoàng.
Nghiêm túc mà nói, dù ở nơi như thành lũy Tam Hoàng, dựa vào uy danh của phụ thân, có lẽ Quân Tiêu Dao sẽ có quyền lợi và địa vị không nhỏ.
Nhưng đáng tiếc, người thủ quan của cửa ải trước mắt vốn không phải là Thiên Nhai Đại Đế.
“Cửa ải này của chúng ta tên là ải Đông Lĩnh, người thủ quan chính là Tuyết Nguyệt Yêu Đế.”
Thống lĩnh Trấn Giới quân nói.
Nghe đến đây, mấy thiên kiêu có quan hệ không tốt với Quân Tiêu Dao thầm thở phào nhẹ nhõm.
Không phải cửa ải của Thiên Nhai Đại Đế trấn giữ là được.
Nếu không, chẳng khác nào Quân Tiêu Dao về sân nhà.
Vậy quả thực là tồn tại như thổ bá vương.
Nhưng nghe đến danh của Tuyết Nguyệt Yêu Đế, có mấy thiên kiêu ở đây không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Tuyết Nguyệt Yêu Đế là chí cường giả Yêu tộc thống nhất vũ trụ Thiên Yêu đó sao.”
“Đúng vậy, nghe nói Tuyết Nguyệt Yêu Đế rất thần bí, người biết được hình dáng bản thể của nàng cũng không nhiều.”
“Nhưng Tuyết Nguyệt Yêu Đế được xưng là Hoàng của Yêu tộc Giới Hải, thực lực sâu không lường được.”
Có thể trở thành người thủ quan, không ai là nhân vật đơn giản cả.
Dù là Thiên Nhai Đại Đế, hay là Hồng Trần Đại Đế chứng đạo trong hồng trần.
Hoặc là Tuyết Nguyệt Yêu Đế mà Yêu tộc xưng Hoàng, không ai không phải là tồn tại nhìn xuống chúng sinh.
Không có chút thực lực thì đâu có sức mạnh trở thành người thủ quan.
Trong mắt rất nhiều thiên kiêu ở đây đều không khỏi lộ ra vẻ khao khát.
Trở thành người thủ quan là giấc mơ trong lòng rất nhiều thiên kiêu ở Giới Hải.
Mỗi một người thủ quan đều là tồn tại đủ để lưu lại lịch sử cổ xưa.