Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Được rồi, không phải các ngươi đến du ngoạn đâu.”
“Hiện tại ta có thể nói cho các ngươi thứ quan trọng nhất đối với các ngươi trong thành lũy Tam Hoàng là gì.”
Thống lĩnh Trấn Giới quân nói xong, thì cầm lấy một lệnh bài bên hông.
“Đây là...”
Mỗi một thiên kiêu đều nhìn qua đó.
“Đây là Công Huân lệnh, là biểu tượng danh dự trong thành lũy Tam Hoàng, cũng là tiền tệ lưu thông.”
“Có công huân, các ngươi không chỉ được người khác tôn kính, mà còn có thể đến điện công huân đổi lấy các loại bảo bối công pháp thần thông.”
Âm thanh của thống lĩnh Trấn Giới quân như tuyên truyền giác ngộ.
Sau lời giải thích của hắn, đám thiên kiêu cũng hiểu rõ.
Ở nơi như thành lũy Tam Hoàng, tiên nguyên gì đó thật ra không có tác dụng lớn, cùng lắm là dùng để luyện hóa, rất khó sử dụng như tiền tệ.
Mà công huân mới là tiền tệ lưu thông.
Chém giết kẻ địch, hoàn thành nhiệm vụ, thì có thể nhận được công huân.
Cấp bậc của công huân từ cao xuống thấp, là công huân cấp một đến công huân cấp chín.
Cấp một cao nhất, cấp chín thấp nhất.
Nhưng dù là công huân cấp chín thấp nhất, cũng không phải là tùy tiện giết hai kẻ địch là có thể đạt được, mà vô cùng khó khăn.
“Thì ra là như thế, xem ra không khác mấy với biên quan của Cửu Thiên Tiên Vực lúc trước, đều là khích lệ giết địch thông qua công huân.”
Quân Tiêu Dao thầm nghĩ.
Thống lĩnh Trấn Giới quân giơ cao lệnh bài công huân trong tay.
“Ta từng lấy được công huân cấp sáu, bởi vậy mới có thể trở thành một thống lĩnh của Trấn Giới quân.”
“Nếu các ngươi có thể lấy được thì cũng có khả năng có được địa vị ngang bằng với ta hiện tại!”
Nghe thấy lời này, mấy thiên kiêu ở đây đều nhiệt huyết sôi trào.
Nam nhi nào mà không muốn ra trận giết địch, thành tựu một phen công danh?
Có thể nói đây là khích lệ tốt nhất.
“Chậc, vậy mà lại là công huân cấp sáu!”
“Tuy nghe thì không cao cho lắm, nhưng cũng không phải chúng ta có thể lấy được.”
Cũng có mấy thiên kiêu so sánh hiện thực, không bị nhiệt huyết xông lên làm choáng váng đầu óc, cảm thấy điều này rất khó khăn.
Cảnh giới của thống lĩnh Trấn Giới quân này là Hỗn Độn Đạo Tôn.
Ngay cả Hỗn Độn Đạo Tôn cũng chỉ có thể lấy được công huân cấp sáu.
Thì những thiên kiêu như bọn họ đừng hy vọng nữa.
Nhưng bọn họ vốn cũng chỉ là đến rèn luyện, hoàn toàn chưa nghĩ đến lấy công huân gì đó.
“Nhưng thống lĩnh đại nhân, ta có một nghi vấn liên quan đến cao thấp của công huân, không biết phán xét như thế nào?”
Một thiên kiêu dò hỏi.
Đám người ở đây cũng liên tục gật đầu, mang theo tò mò.
Đánh giá công huân chắc chắn là cần công bằng tuyệt đối, nếu không sẽ mất đi sự công tâm.
Thống lĩnh Trấn Giới quân nói.
“Điều này các ngươi không cần lo lắng, ở thành lũy Tam Hoàng ta có một loại pháp khí, gọi là Thiên Địa Bảo Giám.”
“Đến lúc đó, sẽ phát cho mỗi người các ngươi một lệnh bài công huân.”
“Lệnh bài công huân này tương liên với Thiên Địa Bảo Giám, có thể đánh giá công hiến và công huân cho các ngươi, từ trước đến giờ đều là như thế, sẽ không xảy ra sai sót.”
Thiên Địa Bảo Giám là món pháp khí cực kỳ đặc thù, vốn không có bất kỳ lực công kích nào.
Được luyện ra là để ghi chép công huân.
Đám thiên kiêu đều gật đầu.
Như vậy thì tốt, sẽ không có tình hình ám toán thao tác gì xảy ra.
Mà sau đó, đám người lại bắt đầu tò mò rốt cuộc là ai có năng lực có được công huân.
Mọi người nghĩ đến đây, ánh mắt đều không hẹn mà cùng nhìn về Quân Tiêu Dao.
“Ta cảm thấy lần này Vân Tiêu thiếu chủ như thế nào cũng có thể đạt được một công huân cấp chín đúng không?”
“Cách cục của ngươi nhỏ quá đi, Vân Tiêu thiếu chủ là nhân vật gì, là sự tồn tại mà một vũ trụ Đa Nguyên cũng có thể chiếm được, sao có thể chỉ là công huân cấp chín?”
“Ta cảm thấy ít nhất cũng có thể đạt được công huân cấp tám.”
Mấy thiên kiêu đều đang giao lưu.
Nhìn thấy đám thiên kiêu Hạ Hầu Thần Tàng đều có sắc mặt khó coi.
Vốn bọn họ đi đến đâu cũng là tồn tại hấp dẫn sự chú ý.
Kết quả bây giờ, tất cả ánh mắt đều bị Quân Tiêu Dao cướp đi.
Quân Tiêu Dao thấy thế, cũng mỉm cười nói: “Các vị không cần nâng ta lên như thế, lỡ như đến lúc đó không có được công huân nào, chẳng phải là xấu hổ sao?”
“Ha ha, Vân Tiêu thiếu chủ nói đùa rồi!”
“Đúng vậy, sao bọn ta có thể đấu với ngươi chứ.”
Mấy thiên kiêu dường như cố tình lấy lòng, muốn kéo gần quan hệ.
Nhưng lúc này, ngay cả thống lĩnh Trấn Giới quân nghiêm túc kiệm lời cũng nhìn về phía Quân Tiêu Dao nói.
“Thiếu chủ Vân thị không cần phải khiêm tốn, thân là con của Thiên Nhai Đại Đế giữ biên quan, biểu hiện của ngươi quả thật khiến người ta mong chờ.”
Ngay cả thống soái Trấn Giới quân cũng lên tiếng, cảm thấy biểu hiện của Quân Tiêu Dao có lẽ sẽ không ảnh hưởng đến danh tiếng của Thiên Nhai Đại Đế.
“Thiếu chủ Vân thị đúng là được chú ý...”
Trong đám đông có một nữ tử mặc váy dài màu sáng, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt lấp lánh.
Váy dài của nàng quét đất nhưng không dính bụi, cơ thể mềm mại thướt tha như thể tỏa sáng.
Chính là Hoàng Phủ Tịnh, thiên kiêu nữ giới đến từ đế tộc Hoàng Phủ.
“Nhưng nếu biểu huynh ở đây, có lẽ sẽ không bị thiếu chủ Vân thị vượt mặt.”
Nghĩ đến biểu huynh đó, khuôn mặt ngọc của Hoàng Phủ Tịnh cũng có chút đỏ tươi, trong đôi mắt đẹp mang theo một tia mong mỏi.
Biểu huynh trong miệng nàng chính là yêu nghiệt ẩn giấu cực sâu, con của người thủ quan của đế tộc Hoàng Phủ!
Quan trọng nhất là hắn rất khiêm tốn, không danh chấn Giới Hải như Quân Tiêu Dao.
Chỉ có người trong tộc mới biết rốt cuộc người đó có bao nhiêu yêu nghiệt và ưu tú.
“Đáng tiếc lần này biểu huynh không đến, nếu không sẽ là song long tranh huy.”
Hoàng Phủ Tịnh thầm nghĩ.
Tuy nàng cũng ngưỡng mộ biểu huynh, tuy nàng không thể không thừa nhận bị sắc đẹp của Quân Tiêu Dao làm cho kinh ngạc.
Nhưng trong lòng nàng, Quân Tiêu Dao là tồn tại số ít có thể sánh với biểu huynh.
Mà lúc này, thống lĩnh Trấn Giới quân lại mở miệng nói.
“Được rồi, cũng nói đại khái tình hình với các ngươi rồi.”
“Ta chỉ có thể nói đại triều Tang Yêu lần này không giống bình thường, các ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng.”
“Mấy ngày tới, các ngươi thích ứng với thành lũy Tam Hoàng đôi chút đi, sau đó sẽ có người sắp xếp các ngươi tiến vào Trấn Giới quân, sau đó nữa thì ra ngoài giết địch rèn luyện.”