Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tiếp theo đó, chiến thuyền của Trấn Giới quân tiếp tục đi về phía trước.
Cả dải đất hoang ngoại vi của khu Vô Nhân vô cùng rộng lớn lại hoang vu.
Đưa mắt nhìn, không có dấu vết của sinh mệnh nào.
Mà khu vực trước mắt này chẳng qua chỉ là một đoạn khu vực của ải Đông Lĩnh của thành lũy Tam Hoàng mà thôi.
Khó để tưởng tượng cả phạm vi biên giới của khu Vô Nhân rốt cuộc có bao nhiêu mênh mông, đoán chừng đã rộng khắp cả thế giới Giới Hải.
Mà trong quãng đường hành quân, tất cả Trấn Giới quân cũng đều là nín thở ngưng thần, âm thầm đề tụ lực pháp tắc bên trong cơ thể.
Bọn họ cũng coi như là có chút kinh nghiệm.
Mà những thiên kiêu lần đầu đến rèn luyện kia, không ai là không bị cảnh tượng hoang vu tĩnh mịch trước mắt làm cho chấn kinh.
Một vài thiên kiêu càng là trong lòng e dè sợ sệt.
Âm thầm hối hận, tại sao cứ phải đến nơi này rèn luyện.
Đương nhiên, những thiên kiêu hàng đầu như Hạ Hầu Thần Tàng, trong mắt chỉ có chiến ý, không có sợ sệt.
Ở trong cảnh tượng hoang vu tĩnh mịch như này, đến thời gian đều dường như bị kéo chậm lại rất nhiều.
Bọn họ không biết đã hành quân được bao xa.
Một vài Trấn Tướng quân đều đã nhíu mày lại, phát hiện ra một điều không đúng.
Theo như trước đây, dù cho là ở dải đất hoang ngoại vi khu Vô Nhân cũng có thể thi thoảng nhìn thấy một vài Tang Yêu.
Nhưng mà lần này, bọn họ hành quân đã lâu như vậy rồi mà lại không phát hiện một Tang Yêu nào.
Điều này quả thực có hơi đi ngược lẽ thường.
Trong lòng của nhiều người đều đã càng thêm phòng bị hơn.
Lại qua một khoảng thời gian.
Quân Tiêu Dao bỗng nhiên phát hiện, phía trước có ngập tràn sương mù trắng thản nhiên.
“Sắp đến đích của trận tuyến lần này rồi, các vị cẩn thận đề phòng!”
Trong Trấn Giới quân có tiếng quát cao giọng của nhân vật cấp thống lĩnh.
“Đây chính là khu Sương Trắng sao?”
Quân Tiêu Dao nói thầm trong lòng.
Đến đây mới coi như là thực sự đến được phạm vi biên giới của khu Vô Nhân.
Quân Tiêu Dao trong lòng khẽ động, âm thầm buông thả thần niệm, muốn thăm dò một chút.
Nhưng lại phát hiện, sương mù trắng này thế mà lại có hiệu quả làm suy yếu thần niệm cảm giác.
Nhưng may là nguyên thần của Quân Tiêu Dao cũng cực kỳ yêu nghiệt.
Kiểu suy yếu này ảnh hưởng không lớn đối với hắn.
Nhưng đối với những tu sĩ có nguyên thần tu vi bình thường thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn.
Nếu như đi vào phạm vi khu Sương Trắng, thần niệm cảm giác khó để phát hiện, rất dễ gặp phải mai phục và đột kích.
Tương đương như bị mù.
“Thảo nào khu Sương Trắng này cũng có nguy hiểm, không phải người bình thường có thể đi vào.”
Quân Tiêu Dao thở dài trong lòng.
Có điều, hắn cũng đã nghĩ đến rồi.
Trước khi chưa đến Giới Hải, hắn đã từng đổi mới một nơi đánh dấu.
Đó chính là đánh dấu ở Giới Hải vô biên.
Giờ đây, Quân Tiêu Dao cảm thấy địa điểm đánh dấu này chẳng lẽ là khu Sương Máu, nơi sâu nhất của khu Vô Nhân?
“Nếu thật sự như thế thì có chút phiền phức, không phải trong thời gian ngắn có thể làm được.”
Quân Tiêu Dao nghĩ thầm.
Nhưng hắn cảm thấy, nơi đánh dấu càng hung hiểm, phần thưởng có lẽ sẽ càng thêm hậu hĩnh mới đúng.
Chỉ là không biết, đánh dấu ở Giới Hải vô biên này sẽ có phần thưởng nghịch thiên gì đây?
Nếu như có thể lấy được phần thưởng cấp tiên pháp như là Tiểu Túc Mệnh Thuật thì thật sự quá sung sướng rồi.
Đương nhiên, Quân Tiêu Dao cũng chỉ là đang nghĩ ngợi linh tinh mà thôi.
Trước mắt vẫn là chính sự quan trọng hơn.
Chính vào lúc Quân Tiêu Dao đang suy nghĩ.
Ở phía trước, có một vùng đất tinh hài tán loạn.
Nơi đó, chính là một mảnh khu vực bên trong khu Sương Trắng, vùng đất Tinh Hài.
Mà một vài Trấn Giới quân phát hiện.
Ở nơi sâu xa của vùng đất Tinh Hài ấy, có những sự tồn tại dày đặc, lờ mờ hư ảo, chi chít như là từng đoàn từng đoàn bóng ma.
Vô số điểm sáng màu đỏ tươi sáng lên, như là ngân hà màu máu, chi chít, không thể đếm hết.
Những thứ đó là mắt của Tang Yêu!
Đại triều Tang Yêu đã sắp đánh tới!
Giờ khắc này, thời gian dường như đều bị ngưng đọng lại.
Đừng nói đến những thiên kiêu lần đầu tiên đến đây rèn luyện.
Thậm chí là những lão nhân Trấn Giới quân từng sát phạt không biết bao nhiêu Tang Yêu, gương mặt của họ cũng để lộ nét sững sờ.
Lý do rất đơn giản.
Đại triều Tang Yêu trước mặt thật sự quá đông đảo.
Phóng tầm mắt nhìn về phía trước, đám Tang Yêu ùn ùn như lũ, nhiều vô số kể.
Số lượng và loại cấp bậc này đã hoàn toàn vượt xa tất cả những đại triều Tang Yêu từng xuất hiện trước đó.
Hơn nữa đây cũng chưa phải là toàn bộ, mới chỉ là một số lượng nhỏ Tang Yêu ở chỗ này mà thôi.
“Chuẩn bị bày trận!”
Thống lĩnh Trấn Giới quân quát to.
Trong lúc nhất thời, trận hình biến hóa.
Có tiểu đội tiên phong ở phía trước, cũng có tiểu đội trở thành lực lượng trung kiên.
Cũng có tiểu đội ở hậu phương áp trận.
Lúc này, chênh lệch giữa tiểu đội liền thể hiện ra.
Những tiểu đội vương bài kia dường như đều nhận nhiệm vụ áp trận, tọa trấn ở phía sau.
Mà Lục Tinh Linh dẫn đầu tiểu đội số 72 dũng cảm tiên phong ở phía trước.
Quân Tiêu Dao đương nhiên cũng nằm trong đó.
Hắn nhìn về phương xa, vẻ mặt bình tĩnh.
Đổi lại là những thiên kiêu khác, đối mặt với tình cảnh này thật sự là có một chút ngơ ngác.
Nhưng Quân Tiêu Dao trải qua kiếp Ách Họa, chứng kiến bóng tối loạn lạc.
Loại tràng diện này đối với hắn không cách nào làm dấy lên một tia gợn sóng trong lòng hắn.
“Gràoooo!!!”
Có tiếng gào thét rung trời truyền đến.
Đại triều Tang Yêu mênh mông vô tận, cuối cùng cũng bắt đầu cuồn cuộn ập tới.
Giống như thủy triều màu đen mưu đồ nuốt chửng thiên địa, phá hủy tất cả.
Ma cầm bay trên trời, cự thú sừng sững như núi cao ẩn chứa dị thú hung tàn huyết thống cổ xưa.
Đặc điểm chung của chúng là thân thể giống như bị hư thối, khắp người toàn là mụn nước, chảy máu mủ phát ghê.
Đây không phải là một loại dịch bệnh nào đó, nó là một loại dị hóa.
Là bị một loại hơi thở quỷ dị nào đó gây ô nhiễm, từ đó rơi vào hủ hóa.