Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Quân Tiêu Dao cảm thấy, chắc là do cái này.
Trước kia, cũng từng có một số Trấn Giới quân và tu sĩ mang về một số chiến lợi phẩm, kết quả tra ra lai lịch rất lớn, chiếm được rất nhiều công huân.
Nghĩ tới đây, Quân Tiêu Dao cũng không rối rắm nữa.
Mà lúc này, số lượng thế giới tu di trong cơ thể hắn lại tăng thêm khoảng mười vạn.
Đây còn chỉ là luyện hóa một bộ phận nhỏ chân huyết và tinh khí thôi đấy.
Quân Tiêu Dao cất giữ tất cả năng lượng chân huyết còn sót lại của cổ thủ hư không vào vũ trụ bên trong.
Đợi sau này, hắn chậm rãi lột xác rồi sử dụng.
Quân Tiêu Dao rời khỏi nơi này.
Dưới ngọn núi màu đen, còn có một ít Tang Yêu rải rác, muốn đánh lên.
Nhưng bởi vì bị Phương Thốn Càn Khôn ngăn cách nên bọn chúng không đột phá được.
Quân Tiêu Dao thấy thế, dùng tay làm kiếm, tùy ý đảo qua.
Kiếm khí muôn vàn, bao trùm mênh mông.
Những tang yêu rải rác kia, trực tiếp hóa thành thịt vụn như mưa máu đầy trời.
Quân Tiêu Dao bước ra.
Hắn nhìn về phía xa xa, bước chân lướt qua.
Không biết có phải là bởi vì Quân Tiêu Dao đã luyện hóa chân huyết của cổ thủ hư không hay không.
Mà hình như đắn đối với đạo Hư Không có một loại minh ngộ nào đó.
Tốc độ rõ ràng là nhanh hơn trước.
Tục ngữ nói, võ công thiên hạ, duy nhanh không phá.
Đối với tu sĩ mà nói, thân pháp cũng là kỹ năng thần thông cần thiết.
Thế nhưng lúc trước, Quân Tiêu Dao vẫn chưa từng cố ý tu luyện qua thần thông thân pháp.
Lý do cũng rất đơn giản.
Vô địch cùng cấp, không ai đánh được hắn, vậy thì vì sao hắn phải tu luyện thân pháp?
Có điều, tuy không cố gắng tu luyện thần thông thân pháp nhưng bản thân Quân Tiêu Dao đã tự mang Không Thư, lại luyện hóa chân huyết của cổ thủ hư không, đã có lĩnh ngộ cực kỳ khắc sâu với đạo hư không.
Tốc độ so với những thiên kiêu tu luyện thân pháp còn nhanh hơn.
Hắn chạy về phía Lục Tinh Linh.
Mà ở một khu vực khác của vùng đất Tinh Hài.
Lục Tinh Linh dẫn theo thành viên của tiểu đội số 72 vừa chiến với Hoàng Kim Cự Hổ, Hắc Giao Long vừa lui về.
Thực lực của hai con Tang Yêu này không hề yếu hơn Vượn Ác Ma Chết Chóc lúc trước.
Thậm chí còn mạnh mẽ hơn.
Tuy Lục Tinh Linh kết thành chiến trận, nhưng cũng chỉ có thể đối phó một con trong đó.
Cho nên trong khoảng thời gian này, Lục Tinh Linh vô cùng gian nan run rẩy.
Dưới trướng cũng có một phần tu sĩ ngã xuống.
“Đội trưởng, không được rồi, cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ bị diệt sạch!”
Một thành viên của tiểu đội hét lên.
“Lại kiên trì thêm một chút!”
Lục Tinh Linh khẽ quát, nhíu đôi mày thanh tú, khuôn mặt anh khí mỹ lệ có vẻ kiên nghị.
“Nhưng mà... Vân Tiêu thiếu chủ hắn, thật sự sẽ quan tâm đến sự sống chết của chúng ta sao?”
Một thành viên khác của tiểu đội không chắc chắn nói.
“Ta tin tưởng hắn!”
Giọng nói của Lục Tinh Linh vô cùng kiên định.
Bốn từ đơn giản, thể hiện thái độ của nàng.
Nàng tin tưởng Quân Tiêu Dao!
Tuy cuối cùng Quân Tiêu Dao không đến, nàng tuyệt đối cũng sẽ không có chút oán hận nào.
Bởi vì đó là sự lựa chọn của nàng!
Grào!
Hoàng Kim Cự Hổ gầm thét, hình như là bởi vì mãi không cách nào giải quyết đám người Lục Tinh Linh mà nóng nảy.
Hắc Giao Long cũng phát ra tiếng long ngâm, hắc khí tràn ngập.
Tuy rằng tính tình của tang yêu nóng nảy, hình như trí tuệ rất kém.
Nhưng bọn chúng vẫn giữ được khả năng phân biệt và bản năng chiến đấu nhất định.
Chúng nó nhận ra, Lục Tinh Linh chính là trung tâm chống đỡ, vì thế đồng loạt đánh về phía Lục Tinh Linh.
Lục Tinh Linh thấy thế, răng bạc cắn chặt.
Lúc này, trên trời đột nhiên quang đãng.
Một luồng kiếm quang vô cùng rực rỡ, ngang trời chém xuống.
Hoàng Kim Cự Hổ và Hắc Giao Long nhất thời bị thương nặng.
Sau đó, một cự chưởng pháp tắc che khuất bầu trời đè xuống, đánh hai đầu tang yêu thành mảnh nhỏ.
“Vân Tiêu thiếu chủ!”
Ánh mắt đám người Lục Tinh Linh nhìn lại.
Tay áo Quân Tiêu Dao nhẹ nhàng, áo trắng bay bổng, đáp xuống.
“Các ngươi vất vả rồi.”
Quân Tiêu Dao nói.
“Không có việc gì, bất quá, không biết tình huống chỗ đó...” Lục Tinh Linh hỏi.
Quân Tiêu Dao, cũng đơn giản nói tình hình cho bọn họ biết.
“Cái gì, có một Tang Yêu Chi Vương có khả năng trở thành cổ thủ hư không?”
“Còn có cốt châu trắng lạnh tạo ra sương đen?”
Nghe quân Tiêu Dao miêu tả, thành viên tiểu đội số 72 chỉ cảm thấy kinh hồn táng đản.
Đây không phải là sự tồn tại mà họ có thể đối phó.
Đừng nói cổ thủ hư không và cốt châu trắng lạnh có thể phóng thích khí tức quỷ dị.
Cho dù là Thi Long cấp bậc Đạo Tôn viên mãn kia, cũng không phải là tồn tại mà bọn họ có thể chống lại.
Kết quả một mình Quân Tiêu Dao đã tự xử lý những chuyện này xong.
Thành viên tiểu đội bội phục Quân Tiêu Dao sát đất.
Vị thiếu chủ Đế tộc này, đúng là không phải trưng cho đẹp.
Cho dù là Lục Tinh Linh, sâu trong đồng tử cũng nhịn không được có một tia tia sáng lạ hiện lên, mang theo sợ hãi và sùng bái.
Biểu hiện của Quân Tiêu Dao khiến nàng cũng chỉ có thể thán phục.
“Được rồi, sau khi giải quyết cổ thủ hư không xong, hẳn là chiến cuộc bên này đã không còn vấn đề gì quá lớn.”
“Thế nhưng ta cảm thấy, đây hẳn là âm mưu sau lưng của Bạt tộc, cốt châu trắng lạnh này, hẳn là cũng không thoát khỏi liên quan đến Bạt tộc.”
“Mà mục đích của bọn họ giống như dưỡng cổ, khiến Tang Yêu tự cắn nuốt lẫn nhau, cuối cùng mượn sức khiến cốt châu trắng lạnh, trở thành sự tồn tại còn mạnh hơn cả Tang Yêu Chi Vương.”
Quân Tiêu Dao nói.
“Như vậy xem ra, ngày sau Tang Yêu triều cũng sẽ càng ngày càng khủng bố.”
Nét mặt của Lục Tinh Linh cũng trở nên ngưng trọng.
“Những thứ này chúng ta đều không quản được, nhưng ít nhất trước mắt chúng ta đã ngăn cản một đầu Tang Yêu Chi Vương thành hình.”
“Chiến cuộc bên này, hẳn là cũng bình định rồi.”
“Kế tiếp, chỉ cần nói tin tức này nói cho người cấp cao của thành lũy Tam Hoàng là được rồi.”
Quân Tiêu Dao nói.
Hài Tinh hẳn là không có gì để khám phá.
Quân Tiêu Dao chuẩn bị trở về ải Đông Lĩnh.
Đương nhiên, cũng đã đến lúc tính sổ!