Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thật ra cuộc chiến cũng giống như trong dự đoán của Quân Tiêu Dao, không duy trì quá lâu.
Thế nhưng bên phía Trấn Giới quân vẫn xuất hiện thương vong không nhỏ.
Đừng nói những tiểu đội pháo hôi bị diệt kia.
Ngay cả một ít đội ngũ vương bài cũng bị tổn hại, tử thương không ít người.
Có thể nói đại triều Tang Yêu lần này khiến Trấn Giới quân phải trả giá không nhỏ.
Trấn Giới quân thương vong cũng không nhẹ.
Những thiên kiêu đến đây rèn luyện, tất nhiên là càng không cần phải nói.
Ngoại trừ một ít những thiên kiêu của Đế tộc hay con cháu của đại giáo có thân phận bất phàm có người đi theo ra, một ít thiên kiêu của mấy thế lực hơi kém, tuy nói không nỗi toàn quân bị diệt nhưng phần lớn chỉ còn lại tối đa hai ba phần mười.
Nhưng ở bên phía thành lũy Tam Hoàng, tử vong như vậy cũng là bình thường, không ai sẽ để ý.
Mạng người như cỏ rác, đây là từ miêu tả chính xác nhất.
Mà sau một thời gian.
Những đội ngũ đi tới vùng đất Tinh Hài cũng liên tục trở về.
Thành lũy Tam Hoàng, cao vút vô biên, giống như cắt ngang qua vũ trụ.
Các ngôi sao bao quanh vị trí phần giữa của bức tường thành.
Tinh khí vũ trụ, sương mù hỗn độn lưu chuyển tràn ngập.
Đây dường như là một kỳ quan nguy nga vĩnh viễn không ngã.
Mà ở trong thành lũy Tam Hoàng.
Đã lần lượt có vài người và ngựa di chuyển từ tế đàn và truyền tống trận đến quảng trường được chỉnh sửa rộng lớn.
Nhìn sơ qua số lượng người, tuy vẫn rậm rạp như trước.
Nhưng so với lần xuất chinh trước đó, hiển nhiên đã ít đi không ít.
Hơn nữa phần lớn trên người còn có thương tích, khí huyết thiếu thốn.
Về phần một ít thiên kiêu, có người sắc mặt trắng bệch, có người trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Đương nhiên, một ít thiên kiêu của Đế tộc và đệ tử Tam giáo biểu hiện khá tốt, không đến nỗi không chịu nổi.
Tiểu đội số 9 của Hạ Hầu Thần Tàng cũng trở về.
Số lượng cũng bị tổn thất.
Bao gồm cả vị Hầu Cổ trước đó đã từng mơ ước Lục Tinh Linh cũng không nhìn thấy người đâu.
Hắn không trở về, nghĩa là đã chết trong lần đại triều Tang Yêu này.
Có điều nếu Hầu Cổ ở dưới suối vàng mà biết, có lẽ còn có thể may mắn.
Bởi vì ngay cả khi hắn còn sống trở lại thì có lẽ cũng sẽ mất mạng.
Bởi vì mọi người đều biết, Quân Tiêu Dao rất bao che khuyết điểm.
Mà Lục Tinh Linh là người hắn nhìn trúng.
Hầu Cổ chết trong miệng Tang Yêu, có lẽ vẫn là một loại hạnh phúc.
“Vân Tiêu đâu, sao hắn còn chưa tới hay là nói đã chết rồi?”
Thân hình của Hạ Hầu Thần Tàng như long hổ, khí tức của hắn vẫn cường thịnh như trước, cũng không hè bị thương thế quá nặng.
Thân là vương giả trẻ tuổi của Đế tộc, đẳng cấp ở chỗ này, còn không đến mức bị tang yêu triều làm cho chật vật.
Ánh mắt hắn quét ngang, không phát hiện bóng dáng của Quân Tiêu Dao.
“Ngươi cứ nằm mơ đi.”
Vân Huyền Hư và thiên kiêu của đế tộc Vân thị cũng đáp lại.
Bọn họ không hề lo lắng cho Quân Tiêu Dao.
Lo lắng, đó là thể hiện sự không tin tưởng với thực lực của Quân Tiêu Dao.
“Hừ, ta không thể không thừa nhận thực lực của hắn đúng là không kém.”
“Nhưng phải biết rằng đây là chiến trường, không phải quyết đấu một chọi một.”
“Hắn ở tiểu đội pháo hôi, nói không chừng toàn đội đều phải dựa vào hắn.”
“Một người cho dù có mạnh tới đâu đi nữa, cuối cùng vẫn lực bất tòng tâm.”
Hạ Hầu Thần Tàng cười nhạo một tiếng.
Hắn ngược lại không hề nghi ngờ thực lực của Quân Tiêu Dao, nếu không sẽ hiện ra hắn là đồ ngu.
Nhưng sức mạnh cá nhân là một mặt.
Chiến trường này, phải chú ý tới tác chiến đoàn đội.
Nói một câu không dễ nghe, nếu như không phải hắn ở trong đội ngũ vương bài như tiểu đội số 9.
Cho dù Hạ Hầu Thần Tàng cũng không thể cam đoan mình có thể bình yên vô sự trở về.
Nhưng ngay sau đó.
Một đạo thanh âm bỗng nhiên thản nhiên vang lên.
“Không nghĩ tới ngươi lại nhớ nhung bổn thiếu chủ như thế, ngược lại khiến ta hơi bất ngờ.”
Nghe được thanh âm này, sắc mặt Hạ Hầu Thần Tàng trầm xuống.
Quả nhiên, vẫn không nên ôm ảo tưởng gì.
“Thiếu chủ.”
“Tiêu Dao.”
“Công tử.”
Đám người đế tộc Vân thị, Đạm Đài Thanh Tuyền, Đông Phương Khinh Vũ, Lý Phi Nghiên và Lý Ấu Vi đều lộ ra vui mừng.
Tuy bọn họ tin tưởng Quân Tiêu Dao, nhưng vẫn có hơi lo lắng.
Quân Tiêu Dao mỉm cười.
Tuy nhiên, điều khiến cả quảng trường bất ngờ đó là.
Không chỉ có bản thân Quân Tiêu Dao trở về.
Mà thậm chí thành viên tiểu đội số 72, phần lớn cũng bình yên vô sự trở về.
“Vậy mà bọn họ vẫn trở về được?”
“Bọn họ chính là tiểu đội pháo hôi kém nhất đó.”
“Thế mà có thể sống sót, vậy thì mạng phải lớn cỡ nào?”
Các Trấn Giới quân ở đây đều trợn tròn mắt.
Đặc biệt là đội trưởng của tiểu đội 9.
Tiểu đội vương bài của bọn họ còn tử thương không ít, ngay cả phó đội trưởng Hầu Cổ cũng chết.
Nhưng tại sao tiểu đội pháo hôi số 72 này, vậy mà lại không xuất hiện tổn thất lớn gì?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều không hẹn mà rơi vào trên người Quân Tiêu Dao.
Ngoài hắn ra thì không còn nguyên do nào hết.
“Haizz, đây chính là mạng của tiểu đội số 72, hâm mộ chết được.”
Một ít đội ngũ Trấn Giới quân đều vô cùng hâm mộ.
Đội nào có Quân Tiêu Dao gia nhập, đúng là may mắn ba đời.
Ánh mắt Hạ Hầu Thần Tàng biến ảo, không thể tin được.
Chẳng lẽ sau đó bọn họ đã trốn ở chỗ nào?
Nếu không sao Quân Tiêu Dao lại có năng lực bảo đàm nhiều người như vậy?
Quân Tiêu Dao bình yên vô sự thì thôi, thế nhưng cả tiểu đội số 72 phần lớn đều an toàn.
Đây chẳng phải là càng thể hiện sự bất tài của hắn hả.
Dù sao tiểu đội vương bài của hắn cũng bị thiệt hại không nhỏ.
Mà lúc này, sâu trong thành lũy Tam Hoàng, mấy vị lão già ăn mặc cổ xưa xuất hiện.
Tất cả là thế hệ cũ của thành lũy Tam Hoàng.
Bộ đội lúc trước phân phối bọn họ là Tử Đằng cũng đi theo phía sau.