Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tinh thần nhóm người Vân Huyền Hư phấn chấn.
Vân Ngọc Sênh, Lý Phi Nghiên, Đạm Đài Thanh Tuyền, Đông Phương Khinh Vũ...
Những nữ tử kia, ánh mắt một đám người thành kính.
Không phải là các nàng quá dễ dàng động tình.
Mà là Quân Tiêu Dao quá hoàn hảo.
“Người này mạnh đến mức quá biến thái…”
Cổ Tiểu Ngọc của Đế tộc Cổ Thần đều bị chấn hám không nhẹ.
Nghĩ đến nàng từng không biết tự lượng sức mình đi khiêu chiến Quân Tiêu Dao đã cảm thấy da mặt nóng lên.
Mà Hoàng Chỉ, giờ phút này trước ngực phập phồng, không nhịn được lẩm bẩm.
“Bây giờ coi như là ta biết rồi, tại sao cô nàng Vân Khê kia suốt ngày nhắc tới ca ca của nàng, thật đúng là rất khó khiến người ta không thương.”
Về phần Kỵ Nguyệt, vẻ mặt rất kinh ngạc, không hợp với khí chất trầm ổn của nàng.
Nàng đột nhiên cảm giác có phải bản thân đưa ra một quyết định chính xác trong lúc vô tình hay không, đi theo người chính xác.
Hoàng Phủ Tịnh của Đế tộc Hoàng Phủ hít sâu một hơi, đôi mắt đẹp khẽ run, cảm giác không thể tin nổi.
Để cho biểu huynh của nàng tới, có thể làm được chiến tích huy hoàng như vậy sao?
Nàng không biết, cũng không muốn suy nghĩ.
Khác với những thiên kiêu Giới Hải kích động không thôi.
Vẻ mặt chính Quân Tiêu Dao rất bình tĩnh, không có cảm xúc mừng rỡ hoặc tự kiêu gì.
Bởi vì tuy hắn nói giết ba Chuẩn Đế.
Nhưng nghiêm khắc mà nói, là Chuẩn Đế tự chém một đao và Chuẩn Đế chân chính còn chênh lệch.
Thế nên không có gì đáng khoe khoang và tự hào.
Ít nhất đối với bản thân Quân Tiêu Dao là không đáng giá nhắc tới.
Ánh mắt của hắn đảo qua nói: “Các vị, bây giờ không phải là lúc hưng phấn, vẫn nên trực tiếp kết thúc trận huyết chiến này.”
Nghe thấy Quân Tiêu Dao lên tiếng, thiên kiêu Giới Hải kịp phản ứng, trong mắt đều có hung quang, nhìn về phía thiên kiêu Bạt tộc bên kia.
Mà thiên kiêu Bạt tộc còn dư lại là một đám người như vết nứt vạn cổ, chỉ cảm thấy lạnh từ đầu đến chân.
“Giết!”
“Giết hết bọn Bạt tộc!”
Dưới sự phấn chấn của Quân Tiêu Dao, chiến ý của thiên kiêu Giới Hải dâng lên, muốn vây quét tuyệt sát thiên kiêu Bạt tộc còn dư lại.
Sợ là sau trận huyết chiến, Bạt tộc có thể toàn tộc bay màu.
Ở ngoài thành luỹ Tam Hoàng.
Trong hư không, thế giới vi trần sinh ra do Vạn Yêu Đồ và cốt trượng Hạn Bạt va chạm bắt đầu không ổn định, đến gần bờ vực giải thể.
“Ồ? Sắp kết thúc sao?”
Thấy một màn như vậy, mắt của Đại Đế Bạt tộc lộ ra ánh sáng lạ.
Hắn tên là Khấu Liệt, là Đại Đế đời thứ hai mạch Doanh Câu.
Kế hoạch săn giết Quân Tiêu Dao lần này do hắn dẫn đầu.
Hắn nghĩ chắc chắn không có sơ hở.
Bởi vì có quan hệ khí tức của Vạn Yêu Đồ và cốt trượng Hạn Bạt.
Thế nên bây giờ ở Ngoại giới vẫn không có người nào biết rõ ràng tình hình bên trong thế giới vi trần.
Nhưng Khấu Liệt Đại Đế lại biết sức mạnh bên này của hắn.
Ngoài mấy thiên kiêu cấp bảng giải thưởng. Còn có ba Chuẩn Đế tự chém một đao.
Đội hình như vậy săn giết một tiểu bối hậu sinh Quân Tiêu Dao, quả thực là dùng dao mổ trâu giết gà.
Thậm chí, thiên kiêu cả Giới Hải cũng có thể bị diệt cả đoàn.
Nghĩ tới đây, Khấu Liệt Đại Đế không nhịn được cười.
Sau trận huyết chiến này, có lẽ có thể đủ suy yếu sinh lực thế hệ trẻ Giới Hải bên kia.
Quan trọng nhất là có thể khiến Thiên Nhai Đại Đế đau đến không muốn sống nữa.
Dù sao cũng là con nối dõi của ông.
Mà bên thành luỹ Tam Hoàng, trên tường thành, trong mắt vài túc lão đều có thần sắc lo lắng.
Tuy có chiến tướng của Giới Trong Giới trợ giúp.
Nhưng kết quả như thế nào, thật đúng là không nói rõ.
“Dường như thế giới vi trần sắp giải thể rồi, đại chiến sắp kết thúc sao?”
“Rốt cuộc tình hình chiến đấu như thế nào, không biết thương vong có nặng hay không?”
“Bạt tộc lại chủ động khiêu khích, sợ là có thủ đoạn gì…”
Vài túc lão đều là bản năng cảm giác được có gì không ổn.
“Ha hả, xem ra sắp kết thúc, có lẽ các ngươi sẽ thấy một bức họa nhuốm máu.”
Đối diện, sương đen cuồn cuộn, Khấu Liệt Đại Đế cười lạnh lùng nói.
“Lời này của ngươi có ý gì?”
Một túc lão bối phận khá cao nhíu mày nói.
Hôm nay chiến cuộc đã gần hạ màn, hiển nhiên Khấu Liệt không cần che dấu cái gì nữa.
Hắn cười lạnh một tiếng nói: “Có ý gì, cũng chỉ là nghĩ thiên kiêu Giới Hải các ngươi lần này bị diệt cả đoàn mà thôi.”
“Sao có thể!”
“Hồ ngôn loạn ngữ!”
“Còn có chiến tướng trẻ của Giới Trong Giới tham dự, sao có thể rơi vào kết cục như vậy!”
túc lão bên Thành luỹ Tam Hoàng quát lớn.
“Ôi, những tạp ngư trong Giới Trong Giới thì như thế nào, chẳng lẽ còn có thể so sánh với Chuẩn Đế sao?” Khấu Liệt lạnh lùng cười một tiếng.
“Cái gì, Chuẩn Đế sao?”
Túc lão Bên ải Đông Lĩnh đều giật mình.
Rồi sau đó bọn họ lập tức nghĩ đến một phương pháp.
“Đáng chết, Chuẩn Đế tự chém một đao!”
Những túc lão nhìn nhau, sắc mặt đều khó nhìn tới cực điểm.
Bọn họ không nghĩ tới Bạt tộc lại nỡ lòng bạo tay như vậy.
Không tiếc đoạn tuyệt con đường phía trước của Chuẩn Đế, cũng phải chôn giết thiên kiêu của Giới Hải.
“Ngươi làm vậy đáng giá không, nói không dễ nghe thì kiếp Chuẩn Đế không dễ vượt qua như vậy”
“Hàng trăm triệu thiên kiêu, có thể có mấy người có tư cách vượt qua kiếp Chuẩn Đế?”
“Ngươi lại khiến Chuẩn Đế tự chém một đao, đi đối phó những hậu bối này.”
Những túc lão hàng vạn vạn lần không nghĩ tới Bạt tộc xảy ra chuyện này.
“Có đáng giá hay không, ôi, các ngươi không hiểu.”
Khấu Liệt không nói quá nhiều.
Giá trị của một Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai có thể cao hơn giá trị Chuẩn Đế rất nhiều.
“Không hay, chẳng lẽ là bởi vì thiếu chủ Vân thị!” Một túc lão bỗng nhiên cả kinh.
Những người khác cũng bừng tỉnh đại ngộ, đã hiểu nguyên nhân hậu quả.
Cái gọi là huyết chiến thiên kiêu thật ra thì cũng chỉ là ngụy trang.
Người mà Bạt tộc muốn diệt trừ là Quân Tiêu Dao!
“Đáng hận!”
Có túc lão giậm chân, hối hận vạn vô cùng.