Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Không nói nếu như Quân Tiêu Dao chết, đối với Giới Hải là một loại tổn thất khổng lồ như thế nào.
Chỉ là hậu quả hắn chết, những túc lão còn lại không đảm đương nổi!
Đừng nói đế tộc Vân thị hỏi tội.
Phụ thân hắn là Thiên Nhai Đại Đế lại là người thủ quan của thành luỹ Tam Hoàng.
Con nối dõi của một người thủ quan bị giết, ảnh hưởng của nó lớn không?
Cả ải Đông Lĩnh, ngoài Tuyết Nguyệt Yêu Đế, sợ là không người nào có thể ngăn được lửa giận của Thiên Nhai Đại Đế.
Mà những túc lão như bọn họ, nghiêm khắc mà nói cũng có trách nhiệm.
“Nhanh đi cứu hắn!”
“Đã không còn kịp rồi, cho tới bây giờ, chuyện nên xảy ra cũng chắc chắn đã xảy ra.”
“Chúng ta xem kết quả là được rồi.”
“Đúng vậy, chỉ có thể cầu nguyện thiếu chủ Vân thị người hiền tự có thiên tướng, hoặc là đế tộc Vân thị cho hắn bảo bối hộ thân.”
túc lão ở đây đều lắc đầu thở dài, một dáng vẻ như cha mẹ chết.
Bọn họ cũng biết, đây chỉ là mình đang tự an ủi mình.
Bạt tộc lại chuẩn bị chu toàn như vậy, sao lại không hoàn thành nhiệm vụ.
“Ha hả…”
Khấu Liệt Đại Đế thấy bên thành luỹ Tam Hoàng kia là một tình cảnh bi thảm thì lạnh lùng cười.
Cảm giác này thật đúng là hơi vui vẻ.
Hắn cảm thấy, có lẽ Bạt tộc bọn họ ăn mừng mấy ngày, toàn tộc ăn tiệc.
“Không biết rốt cuộc máu của Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai là mỹ vị cỡ nào?”
Thậm chí Khấu Liệt Đại Đế đã suy nghĩ chân huyết của Quân Tiêu Dao Thánh thể Thần Đạo thai.
Mà đúng lúc này.
Ầm...
Hư không có tiếng sấm sét vang lên, đó là thế giới vi trần đang sụp đổ, sắp bể tan tành.
Mà trước lúc bể tan tành có thần hoa sáng chói lưu chuyển, tạo thành cánh cổng ánh sáng.
Có một hình bóng bắt đầu thoát ra từ đó, nhìn qua số lượng còn không ít.
“Là thiên kiêu Bạt tộc ư, chẳng lẽ thiên kiêu của giới ta thật sự đã diệt sạch sao?”
Vài túc lão thậm chí không dám nhìn.
Có Chuẩn Đế Bạt tộc tự sát ở bên trong.
Sao có thể có nhiều thiên kiêu Giới Hải còn sống như vậy?
Đột nhiên lúc này có vài âm thanh hưng phấn vang lên.
“Ha ha, lần huyết chiến thiên kiêu này thật đúng là sảng khoái!”
“Ta lại giết mười mấy chó con của Bạt tộc!”
“Đắc ý cái gì, những thứ chó con Bạt tộc đã sớm bị Vân Tiêu thiếu chủ hù dọa mất mật, không có ý chí chiến đấu, đây là ngươi nhặt được tiện nghi!”
“Vậy ngươi nhặt nhiều hơn ta không?”
“Ôi, đáng tiếc, chiến trường sắp vỡ vụn rồi, nếu không ta còn có thể giết nhiều hơn!”
Một đám thiên kiêu vui sướng giống như đón năm mới, vui vẻ đi ra.
Có điều càng kỳ quái hơn, kề vai sát cánh, quả thực giống như là đạp cỏ trở về.
túc lão của thành luỹ Tam Hoàng: “?”
Bạt tộc Khấu Liệt Đại Đế: “?”
“Là ta hoa mắt hay là xuất hiện ảo giác?” Một túc lão hơi ngẩn người.
“Sao ta còn cảm thấy một loại vui sướng?”
Một túc lão khác da mặt cũng hơi tê tê, không biết là tình huống như thế nào.
“Rốt cuộc các ngươi là tình huống như thế nào, bên trong xảy ra chuyện gì?”
Một túc lão không nhịn được tiến lên, kéo vài thiên kiêu đến rồi hỏi.
“túc lão, chúng ta thắng, thu hoạch toàn thắng!”
Một thiên kiêu hăng hái, mặt mày hớn hở nói.
“Thu hoạch toàn thắng, sao có thể như vậy!”
Một đám túc lão hơi ngẩn người.
Không phải Khấu Liệt Đại Đế nói có Chuẩn Đế Bạt tộc tự chém một đao lẫn vào trong đó sao?
Sao còn có thể thu hoạch toàn thắng.
Chẳng lẽ hắn đang nói láo, cố ý khiến bọn họ lo lắng?
Cũng không đúng, đường đường là Đại Đế, có cần thiết nói láo không?
Mà bên Khấu Liệt Đại Đế hơi ngây ngốc.
Sao những thiên kiêu Giới Hải hoàn hảo chạy ra mà không thương tổn gì.
Càng quá đáng chính là, còn kề vai sát cánh, vẻ mặt ung dung?
Này cmn là đạp cỏ sao, hay là chơi xuân?
Tình huống như thế nào?
Ba Chuẩn Đế đang ngồi thuyền câu cá sao?
Hơn nữa quan trọng nhất là tại sao lâu như thế vẫn không có thiên kiêu Bạt tộc đi ra ngoài?
Vẻ mặt Khấu Liệt Đại Đế mơ màng, cảm giác hơi xốc xếch trong gió.
Hắn không làm được!
Rốt cuộc, tới cuối cùng có vài hình bóng đi ra từ chiến trường, hoảng hốt lủi về bên Khấu Liệt Đại Đế.
Đó là hai ba con con tôm nhỏ rất hoảng sợ, quả thực giống như đã trải qua tầng mười tám địa ngục.
Bọn họ thấy Khấu Liệt Đại Đế thì lập tức khóc lóc kể lể.
“Đại Đế, xong rồi, những thiên kiêu trên bảng giải thưởng của tộc ta, Kỵ Nguyệt bị Vân Tiêu trấn áp, những người còn lại chết toàn bộ.”
“Còn nữa ba Chuẩn Đế đại nhân, tất cả cũng đều bị chết ở trong tay Vân Tiêu!”
“Tuyệt đại đa số thiên kiêu của tộc ta đều chết.”
“Chỉ có mấy người chúng ta, bởi vì đi dọc theo chiến trường mới miễn cưỡng trốn ra được.”
Vài con tôm nhỏ rất sợ, nước mắt nước mũi đều rơi, bị sợ vỡ mật, khóc lóc kể lể với Khấu Liệt Đại Đế.
Nghe thấy mấy điều này, sắc mặt Khấu Liệt Đại Đế xanh lét, đầu óc ong ong, giống như bị một trăm con lừa liên tục đá đạp không ngừng.
Lúc này, Bạt tộc bọn họ thật sự là toàn tộc sắc đi ăn tiệc rồi.
Chỉ là không phải là tiệc của thiên kiêu Giới Hải mà là tiệc của người trong nhà!
“Tại sao có thể như vậy, ba người Vu Lê bị Vân Tiêu diệt sao?”
Khấu Liệt Đại Đế không thể tin, phát ra tiếng tức giận.
Mấy thiên kiêu bảng giải thưởng thất lợi thì thôi, có lẽ vẫn còn hợp tình lý.
Cũng chính vì vậy, Bạt tộc mới bày hậu thủ ra, không tiếc khiến ba Chuẩn Đế nhất kiếp tự sát, tiến vào trong đó săn giết Quân Tiêu Dao.
Kết quả vẫn bị thất bại.
Không chỉ như thế còn bị phản sát.
Điều này cũng quá khác thường, cũng không dám viết như vậy.
Cho dù tiên sinh kể chuyện cổ tích cũng không dám bốc phét Quân Tiêu Dao như vậy.
Đây là người sao?
Ngay cả nhân vật cấp Đại Đế như Khấu Liệt cũng không nhịn được muốn mắng mẹ nó.
Có thể nghĩ hắn tức giận đến mức độ nào.
“Đại Đế, đây là thật…”
Mấy con tôm nhỏ Bạt tộc lạnh run, đơn giản giải thích một chút.
“Phế vật, ba con phế vật, liên thủ cũng không giết chết một Tạo Hóa Thần Tôn, mất mặt xấu hổ!”