Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Cô gái này cũng không tệ, có thể lấy ra làm lô đỉnh, Mạt Nhật Thần Giáo hẳn là cũng sẽ không tính toán sự sống chết của những tù nhân này nhỉ.”
“Dám vũ nhục sư tỷ, muốn chết!”
Một tu sĩ trẻ tuổi khác thấy thế, giận dữ ra tay.
Nhưng mà, một thiên kiêu Ma đạo nhấc chưởng đập tới!
Phù văn xen lẫn, pháp tắc phun trào, ngưng kết thành một đại ấn màu đen, giống như núi cao màu đen nện xuống.
Phụt phụt!
Tu sĩ trẻ tuổi ra tay kia trực tiếp bị đập nát, hình thần câu diệt!
Thấy một cảnh này, vẻ mặt Kiều Linh trở nên khó coi.
Có thể trổ hết tài năng bên trong hỗn chiến thọ yến của Khúc Hồng Loan lúc trước, nhận được tư cách tiến vào Thất Tuyệt Vực.
Những thiên kiêu Ma đạo này dĩ nhiên đều có chút tài năng, thực lực bất phàm.
Căn bản không phải mấy người Kiều Linh có thể chống lại.
“Một đám tù nhận mà thôi, còn dám phản kháng, thật hài hước!”
“Đúng vậy, làm lô đỉnh của ta, ta còn có thể mang ngươi rời khỏi nơi này, hà tất ở trong này mặc người ức hiếp chứ?”
Một thiên kiêu Ma đạo ánh mắt tà dị, khóa chặt Kiều Linh.
Hàm răng Kiều Linh cắn chặt đôi môi đỏ.
Những tu sĩ của Tắc Hạ Học Cung còn lại cũng như thế.
Bọn họ liếc nhìn nhau, trong mắt đều có tử chí.
Cho dù tự bạo cũng không quan trọng, nếu như có thể kéo một kẻ hạ táng, vậy coi như có lời.
Ngay tại lúc đám người Kiều Linh chuẩn bị vứt mạng phản kháng.
Phía xa, một thân ảnh thon dài áo trắng tóc trắng, mang mặt nạ quỷ, giẫm chân bước tới.
Thấy thân ảnh này, những thiên kiêu Ma đạo vốn vô cùng hung hăng càn quấy, trong ánh mắt đều có vẻ kinh ngạc.
“Là kẻ đó, vậy mà đụng phải hắn...”
“Hắn không phải người tốt gì đâu...”
Những thiên kiêu Ma đạo này, vẻ mặt đều lộ ra sự sợ hãi cực độ.
Trong thọ yến của Khúc Hồng Loan, bọn họ đã tận mắt chứng kiến thực lực của Quân Tiêu Dao.
Một chưởng hạ xuống, đẩy lui tất cả bọn họ.
Thực lực như vậy, tuyệt đối không phải che đậy.
Lại càng không phải bọn họ có thể trêu chọc.
Kiều Linh đương nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của mấy vị thiên kiêu Ma đạo kia.
Nhìn thấy bọn họ đều vô cùng e dè.
Trong lòng Kiều Linh càng khiếp sợ.
Vị nam tử tóc trắng kia, rốt cuộc có lai lịch gì?
Ngay cả mấy vị thiên kiêu Ma đạo hung hăng càn quấy này cũng lộ ra loại ánh mắt sợ sệt kia.
Mà sau một khắc, khiến cho sắc mặt đám người Kiều Linh càng khó coi hơn chính là.
Vị nam tử tóc trắng kia lại hạ xuống về phía bên này, nhìn về phía bọn họ.
“Khụ... Vị huynh đài này... Ngươi muốn...”
Một thiên kiêu Ma đạo, giọng điệu mang theo kính sợ và kiêng dè.
Ánh mắt Quân Tiêu Dao nhìn về phía đám người Kiều Linh.
Tu sĩ trẻ tuổi đã nói trước đây, hẳn là mấy người bọn họ.
Hơn nữa Quân Tiêu Dao cũng có thể cảm nhận được khí tức của Hạo Nhiên chi khí từ trên người bọn họ.
Thấy Quân Tiêu Dao nhìn chằm chằm Kiều Linh, một thiên kiêu Ma đạo khác cười xoà nói.
“Nếu như huynh đài muốn, vậy xin cứ tự nhiên, chúng ta rời đi ngay.”
Bọn họ không muốn có bất kỳ xung đột gì với Quân Tiêu Dao có khí tức thần bí, thâm bất khả trắc này.
Quân Tiêu Dao không nói gì.
Trực tiếp nâng tay lên.
Lực lượng khủng bố, khiến cho hư không đều phải run rẩy muốn vỡ nát.
Cảm nhận được luồng lực lượng này, ngay cả Kiều Linh, Ngọc Nhan cũng lộ ra tuyệt vọng.
Luồng lực lượng này khiến cho tâm tư phản kháng của bọn họ không còn nữa.
Nhưng mà...
Khiến đám người Kiều Linh đầu óc trống rỗng chính là.
Một chưởng này không phải là hướng về bọn họ, mà là rơi về phía những thiên kiêu Ma đạo kia.
Có âm thanh máu xương vỡ vụn nổ vang.
Những thiên kiêu Ma đạo thực lực bất phàm kia, trực tiếp bị một chưởng của Quân Tiêu Dao tiêu diệt!
Đám người Kiều Linh trợn tròn mắt!
Tư duy bọn họ có chút chập mạch, không rõ tình huống trước mắt.
Vị nam tử tóc trắng này lại giết mấy vị thiên kiêu Ma đạo kia?
Đây là tự giết lẫn nhau à, hay là nói...
Ánh mắt Quân Tiêu Dao lúc này mới nhàn nhạt hướng về phía đám người Kiều Linh.
“Các ngươi là người của Tắc Hạ Học Cung.”
“Các hạ, ngươi...”
Bởi vì không hiểu rõ ý đồ của Quân Tiêu Dao, cho nên giọng điệu của Kiều Linh cũng hết sức cẩn thận.
Nàng biết, nếu nam tử tóc trắng trước mặt muốn giết bọn họ, quả thật còn dễ dàng hơn nghiền chết con kiến.
Quân Tiêu Dao lấy ra Thánh lệnh Nho môn, đồng thời phóng ra Hạo Nhiên chi khí.
Đơn giản giải thích hai câu.
Đôi mắt đẹp của Kiều Linh trong nháy mắt trợn tròn lên.
Miệng nhỏ đỏ hồng đã mở thành một hình chữ “O “.
“Chưởng lệnh giả đại nhân...”
Đám người Kiều Linh hành lễ, vừa kinh ngạc vừa xúc động.
Đây quả thực là cái bánh từ trên trời rớt xuống.
Những tu sĩ của Tắc Hạ Học Cung bị nhốt tại Thất Tuyệt Vực bọn họ, vậy mà có thể gặp được chưởng lệnh giả của Nho môn.
Hơn nữa còn là thiếu chủ Vân thị tiếng tăm lừng lẫy.
Bọn họ có thể gặp được nhân vật giống như thần tiên này, quả thực như đang nằm mơ!
Đương nhiên, bọn họ hiểu rất rõ rằng Quân Tiêu Dao không thể nào đặc biệt tới giải cứu bọn họ.
Đoán chừng có mục đích khác.
Nhưng dù vậy, bọn họ cũng đã hết sức cảm kích, cảm thấy mình vô cùng may mắn.
“Tiếp theo, các ngươi tìm một nơi an toàn đợi, lúc ta rời khỏi Thất Tuyệt Vực sẽ mang các ngươi đi ra ngoài.”
Quân Tiêu Dao nói.
“Đa tạ đại nhân....”
Kiều Linh và những tu sĩ của Tắc Hạ học cung đều là vui vẻ nói.
Sau đó, một nữ tu sĩ khác do dự nói: “Đại nhân, cái kia....”
Nhưng mà, lời nàng còn chưa nói ra, Kiều Linh đã nói: “Đại nhân, ngài có chuyện gì bận thì đi đi, bọn ta sẽ tự lo liệu.”
“Ừm.”
Quân Tiêu Dao thản nhiên gật đầu, sau đó suy nghĩ một chút.
Lấy ra mấy miếng ngọc phù, trong đó ẩn chứa lực lượng pháp tắc khủng bố, có thể xem như vật phòng thân.
Sau đó, Quân Tiêu Dao rời đi.
Nhìn bóng lưng Quân Tiêu Dao rời đi, mấy người Kiều Linh vẫn cảm giác giống như là đang nằm mơ.
Bọn họ đều không nghĩ tới, bản thân lại còn có ngày giành được tự do.