Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mà không lâu sau, Đông Phương Ngạo Nguyệt cũng thức tỉnh, nàng cũng có thu hoạch.
Nhưng rõ ràng vẫn kém một chút so với Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao không nói gì, cũng không chào hỏi Đông Phương Ngạo Nguyệt mà trực tiếp rời đi.
Đông Phương Ngạo Nguyệt thấy thế, ít lâu sau rời đi.
Để lại một loạt thiên kiêu Ma đạo, trên mặt đều lộ ra vẻ không biết làm gì.
Bất luận là Quân Tiêu Dao thần bí khó lường, hay là Đông Phương Ngạo Nguyệt, đều là nhân vật bọn họ không chọc nổi.
Căn bản không thể nào cạy miệng bọn họ lấy ra cơ duyên lĩnh ngộ.
Cho nên, những thiên kiêu Ma đạo còn lại ai đi đường nấy, tìm kiếm những cơ duyên khác.
Bên này, sau khi rời khỏi bia đá, Quân Tiêu Dao cố ý bước chậm lại.
Không bao lâu, Đông Phương Ngạo Nguyệt hiện thân.
“Thì ra là Ma Hậu đại nhân.”
Quân Tiêu Dao thấy thế cười nhạt, trêu ghẹo nói.
Đông Phương Ngạo Nguyệt nghe vậy, khóe môi cũng nở nụ cười.
Chỉ có ở bên cạnh Quân Tiêu Dao.
Khí chất lạnh lùng hờ hững của nàng mới thay đổi, để lộ cảm xúc một nữ nhân nên có.
“Ở trước mặt ta còn giả trang cái gì.” Đông Phương Ngạo Nguyệt nói.
Quân Tiêu Dao đưa tay lấy xuống mặt mặt nạ thanh đồng, lộ ra khuôn mặt anh tuấn quen thuộc.
Đông Phương Ngạo Nguyệt thấy thế, đôi mắt sáng lên.
Quân Tiêu Dao lúc này, áo trắng tóc trắng, tuy vẫn tuấn tú tuyệt thế như vậy.
Lại có thêm vài phần khí chất khác với trước kia.
Giống như một Ma Chủ tóc trắng.
Quân Tiêu Dao này và sự anh tuấn hồi trước, giống như trích tiên, rất không giống nhau.
Cho Đông Phương Ngạo Nguyệt một loại cảm giác mới lạ.
“Sao vậy, trên mặt ta có hoa?”
Quân Tiêu Dao sờ lên mặt mình.
Tuy hắn biết mình quá đẹp trai.
Nhưng cũng không đến mức nhìn hắn chằm chằm như vậy chứ.
Hoặc là nói, Đông Phương Ngạo Nguyệt lần đầu thấy trạng thái hắc hóa của hắn, cảm giác hết sức mới lạ?
“Không phải, chỉ là...”
“Ngươi thế này, cũng không tệ lắm.”
Đông Phương Ngạo Nguyệt chỉ gật đầu.
Nàng có thể nói hai loại khí chất của Quân Tiêu Dao đều rất hợp khẩu vị của nàng sao?
Quân Tiêu Dao mỉm cười, cũng đã quen tính cách kiêu ngạo đến chết của Đông Phương Ngạo Nguyệt.
“Ta xem như đã hiểu, tại sao Khúc Hồng Loan kia lại biết nghe lời rồi, chẳng lẽ là bởi vì ngươi?” Đông Phương Ngạo Nguyệt hỏi.
Trước đó nàng nghi hoặc, vì sao Khúc Hồng Loan kia bỗng nhiên biết nghe lời.
Hiện tại xem ra, hẳn là Quân Tiêu Dao là trung gian hòa giải quan hệ.
Quân Tiêu Dao cười nhạt gật đầu nói: “Không sai, chỉ là dùng một chút thủ đoạn nhỏ mà thôi, Khúc Hồng Loan liền nghe theo.”
“Thủ đoạn nhỏ?”
Nghe thấy lời này của Quân Tiêu Dao, đôi mắt đẹp của Đông Phương Ngạo Nguyệt lập tức cứng lại.
Thậm chí, Quân Tiêu Dao còn cảm thấy một luồng sát ý, từ bên trong ánh mắt Đông Phương Ngạo Nguyệt tràn ra.
“Cái này....”
Quân Tiêu Dao thoáng kinh ngạc, sau đó, hắn hiểu được.
Đông Phương Ngạo Nguyệt đã hiểu lầm, cho rằng hắn và Khúc Hồng Loan xảy ra gì đó.
Sau đó, Quân Tiêu Dao đi đến bên Đông Phương Ngạo Nguyệt, vươn tay sờ lên đầu của nàng.
“Ngươi đang suy nghĩ gì đấy, sao ta có thể làm loại chuyện đó?”
“Khúc Hồng Loan kia còn chưa có tư cách đụng đến một ngón tay của ta.”
Quân Tiêu Dao bất đắc dĩ.
Tại sao cứ cảm giác Đông Phương Ngạo Nguyệt lúc này giống như là gà mái che chở cho con vậy?
Nghe Quân Tiêu Dao nói rõ lí do, sát ý trong mắt Đông Phương Ngạo Nguyệt mới tan đi.
Vừa rồi nghe Quân Tiêu Dao nói, nàng còn thật sự cho rằng, Khúc Hồng Loan quyến rũ Quân Tiêu Dao.
Ngay cả ý định giết Khúc Hồng Loan cũng có.
Người của nàng, sao có thể để những nữ nhân khác chạm vào?
Mà lúc Đông Phương Ngạo Nguyệt kịp phản ứng, sắc mặt đỏ lên.
Thân thể của Quân Tiêu Dao cách nàng rất gần.
Tuy Đông Phương Ngạo Nguyệt đã đủ cao gầy.
Nhưng thân hình Quân Tiêu Dao càng cao hơn, cao hơn nàng một đầu.
Đông Phương Ngạo Nguyệt nói: “Ta không ngờ, ngươi thật sự sẽ đến Mạt Pháp giới tìm ta.”
Quân Tiêu Dao cười nhạt nói: “Có vài con ruồi muốn quấy nhiễu ngươi, làm sao ta có thể không tới?”
Tuy Quân Tiêu Dao rất muốn nói lời thật lòng, hắn tới đây là bởi vì bội kiếm Ma Quân.
Nhưng Đông Phương Ngạo Nguyệt, có thể lừa thì cứ lừa đi, dù sao tính cách của nàng cũng không phải dễ nắm bắt như vậy.
Đông Phương Ngạo Nguyệt nghe vậy, hơi cúi thấp đầu, mi mắt cụp xuống.
Chỉ có ở trước mặt Quân Tiêu Dao, nàng mới cảm thấy mình không còn giống mình nữa.
“Nhưng nói thật, Ngạo Nguyệt nhà ta quả thực rất được hoan nghênh nhỉ.”
“Đừng nói là con cóc Mục Lang Gia, Đấu Thiên Chiến Hoàng chuyển thế kia, xem ra cũng có tâm tư với ngươi.”
Quân Tiêu Dao cười nhạt nói.
Tâm tư Đông Phương Ngạo Nguyệt rối loạn.
Ngạo Nguyệt nhà ta...
Lần đầu tiên trong đời, có một nam tử nói với nàng kiểu này.
Hơn nữa, nàng cũng không ác cảm.
Thậm chí...
Có sự vui sướng khó tả mà chính mình cũng không thể đè nén được...
Đương nhiên, Đông Phương Ngạo Nguyệt sẽ không biểu lộ ra.
Nhưng ý tứ trong lời nói của Quân Tiêu Dao, lại lần nữa khiến cho nàng ngây ngẩn.
“Đấu Thiên Chiến Hoàng chuyển thế?”
Quân Tiêu Dao cười, giải thích đơn giản một chút.
Đông Phương Ngạo Nguyệt lúc này mới chợt hiểu.
Thân phận chân chính của Đấu Thiên chiến hoàng chuyển thế trong lời đồn, lại là đệ bát tử Lý Vô Song của tộc trưởng Lý thị Đế tộc.
Hơn nữa còn ngụy trang thân phận, lén vào Mạt Pháp giới, muốn giành bội kiếm Ma Quân.
Nhưng đây không phải điều quan trọng nhất.
Quan trọng nhất chính là, Quân Tiêu Dao nói chuyện này cho nàng.
Phải biết, thân phận Đấu Thiên Chiến Hoàng chuyển thế không phải là việc nhỏ gì.
Nếu như bị người khác biết được, để lộ ra, vậy tuyệt đối là một công lớn, sẽ được Tam giáo ca ngợi.
Quân Tiêu Dao vậy mà lại nói cho mình.
Điều này thể hiện cái gì?
Thể hiện Quân Tiêu Dao tin tưởng nàng trăm phần trăm.
Có thể nói bất cứ bí mật gì cho nàng.
Hơn nữa trước đây Quân Tiêu Dao còn trợ giúp nàng nhiều lần.
Nghĩ tới đây, cho dù là nữ tử có tính tình vừa lạnh lùng vừa cứng rắn cũng phải hòa tan.
Bách luyện thép đều sẽ hóa thành ngón tay mềm.
“Tiêu Dao, chuyện này hẳn là rất quan trọng, ngươi nói cho ta biết, vậy...” Đông Phương Ngạo Nguyệt muốn nói lại thôi.
“Vậy thì có gì, trước đây chúng ta vốn đã có giao ước hợp tác, huống hồ...”
“Ngươi trong mắt ta cũng không phải người ngoài, là người đáng để ta tín nhiệm nhất.”
Đôi mắt Quân Tiêu Dao sâu thẳm, giọng điệu bình thản, lại có loại không thể nghi ngờ.
Đông Phương Ngạo Nguyệt không nói gì.
Đồng tử lại long lanh rung động.