Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Cái này…”
Lý Vô Song cắn chặt răng.
Hắn đã phải trả giá bằng cách tự trảm nguyên thần, nên đương nhiên có chấp niệm sâu sắc với việc có được ma kiếm Thất Tội.
Nhưng hiện tại hắn đã lâm vào tình huống nguy hiểm đến sinh mạng.
Hơn nữa, tuy hắn có liều chết tiến lên cũng không chắc chắn lấy được ma kiếm Thất Tội.
Cho nên Lý Vô Song lại như thường ngày, cực kỳ quen thuộc mà lựa chọn một chữ.
Chạy!
Nhìn thấy Lý Vô Song muốn chạy trốn, Quân Tiêu Dao tự nhiên cũng vui vẻ thả cho hắn đi.
Dù sao say này lúc không có việc gì làm, có thể đi ngược đãi Lý Vô Song, tìm chút vui vẻ.
Ai có thể nghĩ đến, đã từng là cuồng nhân một đời của Giới Hải, Đấu Thiên Chiến Hoàng.
Hiện tại lại hoàn toàn biến thành thú vui tiêu khiển của Quân Tiêu Dao.
Nhìn thấy Lý Vô Song bị thương bỏ chạy.
Quân Tiêu Dao cũng không đuổi theo nữa.
Mà chỉ trong chốc lát.
Đông Phương Ngạo Nguyệt cũng đi vào.
Nàng nhìn về phía Quân Tiêu Dao, đôi mắt đẹp ánh lên vẻ sáng ngời.
Không hổ là nam nhân nhà nàng.
Ngay cả Đấu Thiên Chiến Hoàng thanh danh chấn động cả Giới Hải, cũng bị hắn dễ dàng đùa bỡn trong lòng bàn tay như vậy.
“Đây là ma kiếm Thất Tội sao?”
Đông Phương Ngạo Nguyệt lại đem ánh mắt nhìn về phía trong luồng ánh sáng chói loá kia.
Mà đúng lúc này, một tiếng cười nhàn nhạt bỗng nhiên vang lên.
“Cuối cùng cũng thấy được, ma kiếm Thất Tội.”
Nghe được giọng nói đó.
Trong đôi mắt đẹp của Đông Phương Ngạo Nguyệt hiện lên một tia sát ý cùng lãnh ý.
Mà ánh mắt của Quân Tiêu Dao cũng mang theo một tia đạm mạc.
Người tới, đương nhiên là Mục Lang Gia.
Mục Lang Gia mặc một bộ hoa phục màu đen.
Gương mặt hắn anh tuấn, chính giữa mi tâm là một cái hoa văn cổ xưa màu đen.
Cả người tản mát ra một loại hơi thở hắc ám, thâm thúy như hắc động.
Đôi đồng tử của hắn cũng là màu đen thâm thúy, dường như thấu triệt tận xương cốt.
Khiến cho người ta dù chỉ mới nhìn thoáng qua, linh hồn cũng giống như bị cuốn vào trong đó.
Mà ngay sau khi Mục Lang Gia hiện thân.
Bên kia, một nam tử toàn thân khí chất nghiêm nghị lạnh lùng cũng xuất hiện.
Chính là một người sở hữu bản nguyên Ma Quân khác, Cổ Nghiệt!
Ánh mắt hắn nhàn nhạt quét một vòng, cố ý dừng lại trên người Quân Tiêu Dao một lát, khẽ nhíu mày.
Ở đây, tuy rằng bất luận là Đông Phương Ngạo Nguyệt, hay là Mục Lang Gia, đều cực kỳ cường đại, thập phần nguy hiểm.
Nhưng ngược lại là vị nam tử tóc bạc bí ẩn mang thanh đồng quỷ diện lại là người mang đến cho Cổ Nghiệt một loại cảm giác áp bách nhất.
Một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Lúc này, một giọng nói lại vang lên.
“Nơi đây, thật đúng là náo nhiệt quá đi…”
Một công tử tuấn mỹ cầm quạt xếp trong tay bất ngờ xuất hiện.
Đây là công tử Tô.
Không, phải gọi hắn là Tô Linh Vận.
Nàng cũng chỉ là nữ cải nam trang.
Lần này, ngoại trừ Lý Vô Song đã sớm bị loại ra.
Những người mạnh nhất tiến vào Thất Tuyệt Vực đều tụ hội đầy đủ ở đây.
Bầu không khí nhất thời rơi vào một khoảng lặng nặng nề, giống như thời gian đang bị ngưng đọng vậy.
Mà Mục Lang Gia là người dẫn đầu phá vỡ sự trầm mặc ngột ngạt này.
Trước tiên hắn lia mắt nhìn về phía luồng sáng Thất Tội chói loá phía đằng kia, trong mắt mang theo dã tâm nhất quyết đoạt lấy.
Sau đó ánh mắt hắn mới rơi vào trên người của Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Trong ánh mắt có một tia lửa nóng không hề che giấu.
Trước tiên không nói đến thân phận đặc thù là mạch Ma Hậu của Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Thì bản thân nàng vốn dĩ cũng đã là một đại mỹ nhân cực kỳ quyến rũ.
Mục Lang Gia, nếu có thể vừa có được nàng vừa có được ma kiếm Thất Tội.
Thì về cơ bản, vị trí truyền nhân của Ma Quân là không chạy thoát khỏi tay hắn.
Mà khác với ánh mắt nóng bỏng của Mục Lang Gia.
Ánh mắt Đông Phương Ngạo Nguyệt nhìn Mục Lang Gia, giống như đang nhìn một con rệp.
Nàng vừa cùng Quân Tiêu Dao đâm thủng cửa sổ giấy, lộ ra nội tâm.
Cũng không muốn bởi vì một Mục Lang Gia sẽ lại ảnh hưởng đến tâm tình hiện tại của nàng và Quân Tiêu Dao.
Tuy rằng nàng rất được hoan nghênh ở khắp mọi nơi, mà Quân Tiêu Dao cũng sẽ không để ý đến loại chuyện nhỏ nhặt này.
Nhưng có lẽ là do ảnh hưởng của mẫu thân nàng.
Nên Đông Phương Ngạo Nguyệt trong việc đối đãi tình cảm lại vô cùng nghiêm túc, hơn nữa nàng lại cực kỳ bảo thủ.
Một đời, một kiếp, một đôi.
Nếu nàng đã nhận định một nam nhân nào đó, vậy thì đối với những nam nhân khác, nàng cũng sẽ không nhìn nhiều thêm một cái.
Lại càng không muốn khiến cho Quân Tiêu Dao có một chút hiểu lầm, hoặc là gây cho hắn cảm giác không thoải mái gì.
Trong mắt Đông Phương Ngạo Nguyệt, khiến cho nam nhân nhà mình an tâm chính là chức trách và là bổn phận quan trọng nhất của nữ nhân.
Cho nên, đối mặt với ánh mắt chứa tia lửa đầy nóng bỏng của Mục Lang Gia.
Đông Phương Ngạo Nguyệt cất giọng mang theo tia sát ý, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn chết?”
“Ha ha, Ngạo Nguyệt, cần gì phải kháng cự như vậy chứ?” Mục Lang Gia nhướn mày.
“Câm miệng, ngươi không có tư cách gọi tên ta như vậy!”
Đông Phương Ngạo Nguyệt ném cho hắn một ánh mắt lạnh lùng.
Mà ngay khi nàng nảy lên sát tâm, muốn ra tay với Mục Lang Gia.
Đột nhiên.
Một cánh tay vươn ra, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng.
Đó là Quân Tiêu Dao.
Đông Phương Ngạo Nguyệt sửng sốt, và cũng có chút ngoài ý muốn.
Khi hai người đơn độc ở riêng, làm như vậy cũng không có việc gì phải kiêng kỵ.
Nhưng hiện tại còn có những người khác ở đây.
Điều này làm cho đúng nhan tuyệt sắc dưới mạng che mặt của Đông Phương Ngạo Nguyệt hơi nóng lên.
“Ngạo Nguyệt, cần gì phải bực bội với một con cóc, như vậy không đáng đâu.”
Quân Tiêu Dao thản nhiên cười nói.