Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lúc này, một nam tử hoàng bào bên cạnh nữ tử cao quý đứng ra, khẽ mĩm cười nói với Lạc Lạc.
“Cô nương này, ngươi nên thức thời giao con thú này đi.”
Lời nói của nam tử ôn hòa, chỉ là trong đôi mắt mang theo một loại lửa nóng khiến Lạc Lạc khó chịu.
Mà Nguyên Bảo trong ngực nàng cũng nhe răng nhếch miệng đối với đám người.
Trong lúc mơ hồ, có một luồng uy thế cường đại đang nổi lên.
“Con thú cưng này có lai lịch bất phàm.”
Có người thấy thế thì kinh ngạc nói.
“Sao cảm giác có chút giống Tỳ Hưu nhỉ?”
“Sao thụy thú hiếm có bực này có thể xuất hiện ở nơi đây?”
Sau khi nhận ra thân phận Nguyên Bảo.
Ánh mắt của thiên kiêu ở đây càng nóng.
Bây giờ thực lực thụy thú bậc này bất phàm, nếu như hoàn toàn lớn lên làm thần thú hộ quốc của hoàng triều một nước đều dư dả.
“Tỳ Hưu thì sao, vừa hay chỗ này của ta có lưới Thiên La, còn có trận phù, có thể nghĩ biện pháp trấn áp con thú này.”
Rất nhiều thiên kiêu nóng lòng muốn thử.
Lạc Lạc thấy thế, không nói hai lời, nàng nhanh chân bỏ chạy.
Tuy nàng đơn thuần nhưng đơn thuần không phải ngu.
Hiển nhiên nàng không thể ngoan ngoãn đứng chịu trấn áp.
“Chạy được chắc?”
Nhóm người nữ tử cao quý đuổi theo.
Lạc Lạc khẽ cắn môi.
Nàng không nghĩ tới thế giới bên ngoài hung hiểm như vậy.
Tuy nàng có mấy sư phụ.
Nhưng vài sư phụ chưa từng dạy nàng thủ đoạn thần thông gì, càng không dạy nàng tu luyện.
Cho đến hiện tại cảnh giới và thực lực của mình là gì, bản thân Lạc Lạc không biết.
Nàng suy nghĩ một lúc, bóp nát thẻ ngọc Chu Mộc cho.
Cùng lúc đó.
Chu Mộc gần như dưỡng xong vết thương, lập tức nhận ra.
Hắn chẳng những không căng thẳng vì tình cảnh của Lạc Lạc, ngược lại mắt lộ ra vẻ vui mừng. Cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân đã tới!
Mà còn là cơ hội tốt nhất làm sâu sắc quan hệ giữa hắn và Lạc Lạc!
Không nói hai lời, Chu Mộc lập tức bay vút về nơi phát ra tiếng thẻ ngọc bị bóp nát.
Nhưng không bao lâu!
Chu Mộc thấy phía trước có một bóng dáng áo trắng yên lặng đứng yên ở nơi đó.
Dường như là ở nơi đó chờ hắn.
“Là ngươi!”
Ánh sáng trong mắt Chu Mộc chợt lóe.
Bóng dáng áo trắng hiển nhiên là Quân Tiêu Dao.
Nghiêm khắc mà nói, là pháp thân dị tượng của Quân Tiêu Dao.
Vốn dĩ nhãn giới bây giờ của Chu Mộc hiển nhiên chưa nhìn ra.
Hắn khẽ cau mày. Lai giả bất thiện!
Đồng thời, rồng vàng khí vận trong thức hải của hắn cũng dao động không yên, dường như đang cảnh cáo hắn.
“Trước đây các hạ và nhóm người Ngọc Hiên của Ngọc Hư hoàng triều cạnh nhau, xem ra thật sự có quan hệ với bọn họ.” Chu Mộc trầm giọng nói.
“Có quan hệ thì sao?”
Giọng điệu Quân Tiêu Dao lạnh nhạt, ánh mắt hơi cụp xuống, nhìn Chu Mộc.
Chu Mộc cau mày.
Ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, dường như đang nhìn một con kiến khiến người ta không vui.
Bây giờ hắn cũng được xem là cường giả trẻ tuổi.
“Vậy chắc các hạ đã biết Ngọc Hiên bị ta giết thảm hại, ngươi muốn ngăn cản ta, vậy đã nghĩ xong giá phải trả chưa?” Giọng điệu Chu Mộc trầm trầm nói.
“Trả giá sao?”
Quân Tiêu Dao cười, dường như nghe thấy một câu chuyện khiến hắn thấy hơi hoang đường.
Chu Mộc thấy vậy cũng dứt khoát ầm một tiếng.
Khí tức của cấp bậc Huyền Tôn Vô Thượng bùng nổ như gió bão, cát bụi xung quanh Chu Mộc cuộn lên, dường như cả trời đất đang dao động.
“Bây giờ ngươi còn nghĩ lời nói của ta rất đáng cười sao?”
Chu Mộc chắp tay sau lưng, giọng điệu thản nhiên.
Rất có cảm giác bức ép.
Hắn đã thể hiện cảnh giới Huyền Tôn Vô Thượng, phía đối diện cũng nên đáp lại đúng không?
“Đương nhiên đáng cười.”
Quân Tiêu Dao duỗi một ngón tay, chỉ vào Chu Mộc.
Lần này, sắc mặt của Chu Mộc điên cuồng thay đổi.
Rõ ràng chỉ là một ngón tay nhưng trong mắt hắn, dường như lại là trụ đỡ trời chống đất, đè nén xuống chỗ hắn.
Dường như nhật nguyệt sắp đổ nát, ngôi sao sắp sụp đổ.
Đây là loại uy thế nào?
Không chút do dự, Chu Mộc trực tiếp khởi động Chân huyết Thánh Long.
Grừ!
Một tiếng rồng gầm gừ truyền ra!
Một con trường long huyết sắc được ngưng tụ từ khí huyết hiện ra, lượn lờ bên ngoài thân thể Chu Mộc, chống lại ngón tay của Quân Tiêu Dao.
Nhưng…
Hiệu quả chắc?
Dù pháp thân dị tượng không bằng bản tôn Quân Tiêu Dao. Nhưng cũng không phải một đứa con thế giới chưa hoàn toàn phát dục có thể chống lại được.
Thậm chí cho dù hoàn toàn trổ mã, có thể đối phó được hay không còn là một vấn đề.
Phụt!
Thân thể của Chu Mộc, cảm giác giống như là bị một ngón tay của Thái Cổ thần chỉ nghiền áp, xương vỡ vụn, lục phủ ngũ tạng đều đang sôi trào.
Hắn phun ra một miệng lớn máu tươi xen lẫn nội tạng, ánh mắt dữ dội.
Cả người như một cái túi nhuốm máu, bị quẳng hung hăng!
Tự tin cái gì! Lạnh nhạt cái gì! Định liệu trước gì đó! Toàn bộ không còn!
Chỉ có chật vật không chịu nổi và khuất nhục vô tận!
Hơn nữa điều quan trọng chính là còn ở dưới tình huống dị tượng pháp thân nương tay.
Nếu không một ngón tay này đủ để lấy mạng Chu Mộc!
Nhưng nếu như Chu Mộc chết rồi, có lẽ cơ duyên còn dư lại khó có thể bị dẫn dắt xuất thế.
Dù không tụ hợp đủ thì cũng cần đích thân Quân Tiêu Dao đi tìm. Mà Quân Tiêu Dao lại ngại nhất phiền toái. Bản thân có thể không ra tay thì cố gắng không ra tay. Thế nên để cho Chu Mộc tự mình đi tìm.
“Ngươi…”
Mặt mũi Chu Mộc nhuốm máu vặn vẹo, khiếp sợ, không cam lòng, khuất nhục.
Hiện tại hắn đã biết rõ, lúc trước tất cả thủ đoạn lưu lại trên người Ngọc Hiên là đến từ công tử áo trắng trước mặt này!
Hắn thật sự khó có thể tưởng tượng, số tuổi của công tử áo trắng này thậm chí có thể trẻ hơn hắn.
Sao thực lực kinh khủng như thế? Tạo Hóa Thần Tôn sao? Cho dù là Tạo Hóa Thần Tôn cũng không thể một ngón tay khiến hắn chật vật như vậy?
Tốt xấu hắn còn là hộ thân của Chân huyết Thánh Long.
Nhưng nếu như mạnh hơn, Chu Mộc không thể tưởng tượng.
Vậy không phải là yêu nghiệt mà là một quái vật triệt để!
Thực lực của Quân Tiêu Dao khiến đứa con thế giới như Chu Mộc bắt đầu hoài nghi đời người.
“Nhớ kỹ, có vài người, không phải là ngươi có tư cách nhúng chàm.”
Giọng điệu của pháp thân Quân Tiêu Dao rất lạnh nhạt, xoay người rời đi.
Còn bỏ lại một câu mà nhân vật phản diện kinh điển hay nói, kích động Chu Mộc, khích lệ hắn phấn đấu cố gắng lớn lên khỏe mạnh.
Có thể nói là diễn hết chức trách.
Nhưng không thể không nói cảm giác nhân vật phản diện làm màu khá tốt!