Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2756 - Chương 2756 - Nhân Vật Mấu Chốt, Thực Sự Hắn Cho Quá Nhiều

Chương 2756 - Nhân vật mấu chốt, thực sự hắn cho quá nhiều
Chương 2756 - Nhân vật mấu chốt, thực sự hắn cho quá nhiều

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Quân công tử, xin nhờ ngươi cứu Ngọc Nhàn.”

“Nàng làm sao?” Quân Tiêu Dao khẽ cau mày.

“Nàng bị Chu Mộc bắt cóc, uy hiếp muốn ta đi cứu nàng, nhưng ta đi cũng chỉ là chịu chết thôi.” Ngọc Hiên thái tử bất đắc dĩ thở dài nói.

Hắn hiểu được khoảng cách thực lực của mình và Chu Mộc, Chu Mộc chính là muốn để hắn đi chịu chết.

“Cái gì?”

Quân Tiêu Dao còn chưa nói gì, đôi mắt đẹp của Lạc Lạc bên cạnh trợn tròn.

“Sao Chu Mộc làm ra loại chuyện này chứ?”

Lạc Lạc hơi không dám tin tưởng.

Bắt cóc thiếu nữ, uy hiếp người khác?

Đây là chuyện Chu Mộc có thể làm được sao?

Tuy lúc trước nàng và Chu Mộc bên nhau không lâu.

Nhưng nhìn qua Chu Mộc là dáng vẻ nghiêm chỉnh chính phái.

Cũng chính bởi vì vậy, nàng mới bằng lòng làm bạn với Chu Mộc.

Thậm chí nguyện ý giúp hắn giải quyết nguy hiểm của Đại Chu hoàng triều, đánh lui Ngọc Hư hoàng triều.

Nhưng bây giờ cách làm của Chu Mộc có gì khác với nhóm người nữ tử cao quý muốn cướp Nguyên Bảo lúc trước chứ?

“Đi xem một chút.”

Sắc mặt Quân Tiêu Dao thản nhiên nói.

Trong lòng lạnh lùng cười.

Chu Mộc thật đúng là tìm đường chết.

Là sợ Lạc Lạc không ghét hắn sao?

Chẳng qua nghĩ lại, đoán chừng Chu Mộc là bị Quân Tiêu Dao ngược ghê quá, thế nên mới tức tối ra hạ sách này.

Không chỉ là muốn lấy mạng của Ngọc Hiên thái tử, sợ rằng lại muốn dùng mạng của Ngọc Nhàn công chúa tới uy hiếp hắn.

Nhưng loại hành động này của hắn ngược lại chỉ có thể biến khéo thành vụng.

Bên kia, ở một chỗ trên Hoang Nguyên.

Ngọc Nhàn công chúa bị Pháp Tắc Thần Liên trói buộc, đôi mắt đẹp lạnh lùng như băng nhìn Chu Mộc.

Biểu cảm của Chu Mộc lại yên tĩnh giống như đang đợi gì đó.

Tuy lúc trước hắn bị Quân Tiêu Dao đả thương nặng.

Nhưng có rồng vàng khí vận che chở, hắn tìm thấy cơ duyên khôi phục thương thế rất nhanh.

Mà sau một phen điều dưỡng, trong lòng Chu Mộc thấy khó chịu.

Hắn thậm chí cảm thấy được, nếu như không chấm dứt với công tử áo trắng, thậm chí hắn sinh ra tâm ma.

Điều này cực kỳ bất lợi đối với con đường tu hành của hắn. Thế nên mới ra hạ sách này.

Có thể nói, Chu Mộc hoàn toàn bị Quân Tiêu Dao khuất nhục, giận đến tâm tính bóp méo.

“Chu Mộc, ngươi bỏ ý nghĩ đó đi, hoàng huynh ta chắc không tới.” Ngọc Nhàn công chúa nói.

“Hắn sẽ đến, chẳng những hắn sẽ đến, còn có người nọ cũng đến.”

“Bản thân ta muốn xem ở trong lòng hắn, mạng của ngươi đáng giá mấy đồng tiền?” Sắc mặt Chu Mộc lạnh như băng.

Đúng lúc này, ở khoảng không phía xa có vài hình bóng hiện lên.

“Ngươi xem, đây là không tới sao?”

Khóe miệng Chu Mộc lộ ra vẻ cười lạnh.

Song hắn liếc nhìn, ngây dại tại chỗ.

Bởi vì ngoài Quân Tiêu Dao và Ngọc Hiên thái tử. Hắn còn nhìn thấy một người!

Chính là Lạc Lạc! Sao lại như vậy?

Sao Lạc Lạc có thể ở cùng chỗ với người kia?

Hơn nữa, con thú cưng của Lạc Lạc lại còn tựa vào trong ngực Quân Tiêu Dao?

Lúc nào quan hệ bọn họ tốt tới mức độ này?

Trong nháy mắt, trong đầu Chu Mộc hiện lên vô số dấu chấm hỏi.

Mà lúc này, âm thanh mềm giòn dễ vỡ như tiên linh của Lạc Lạc vang lên.

“Chu Mộc, tại sao ngươi có thể làm ra chuyện này?”

Giờ phút này Chu Mộc hoàn toàn ngây người.

Sự xuất hiện của Lạc Lạc đã làm rồi loạn hoàn toàn kế hoạch của hắn.

Ban đầu, đúng là hắn muốn sử dụng công chúa Ngọc Nhàn để uy hiếp.

Đầu tiên là diệt trừ được Ngọc Hiền thái tử.

Sau đó, tiếp tục dùng Ngọc Nhàn công chúa để uy hiếp Quân Tiêu Dao.

Nhưng sự xuất hiện của Lạc Lạc đã khiến Chu Mộc vội không kịp chuẩn bị.

Công bằng mà nói thì Chu Mộc cũng cảm thấy thủ đoạn của mình không quá quang minh.

Thậm chí có chút bỉ ổi.

Nhưng tranh đấu giữa hoàng triều chính là như thế.

Chẳng qua là, hắn cũng biết bản tính của Lạc Lạc rất đơn thuần, hẳn là sẽ chán ghét những chuyện như vậy.

Nhưng hắn trăm ngàn lần không ngờ rằng Lạc Lạc lại đột nhiên đi cùng Quân Tiêu Dao đến đây.

“Lạc Lạc, tại sao ngươi lại đi cùng với hắn?”

Nhìn thấy Quân Tiêu Dao, con mắt của Chu Mộc không khỏi đỏ lên như máu.

Đó là một sự hận thù.

E rằng trước đó, khi hoàng triều Ngọc Hư ép vua thoái vị, hắn bị lấy mất Thánh Long Huyết, cũng không có nhục nhã như vậy.

Quân Tiêu Dao là người đầu tiên khiến hắn nhục nhã như vậy.

“Là Tiêu Dao cứu ta và Nguyên Bảo.”

Lạc Lạc nói.

Khoảng thời gian này nàng và Quân Tiêu Dao ở chung hòa hợp, đã gọi thẳng tên nhau từ lâu.

Nghe thấy xưng hô của Lạc Lạc, sắc mặt của Chu Mộc lại càng thêm khó coi.

Hắn không nhịn được mà nói: “Lạc Lạc, ngươi có biết là khi ngươi gặp nguy hiểm, ta đã chuẩn bị đi cứu ngươi.”

“Nhưng mà, lại bị người này chặn lại, còn bị hắn làm bị thương.”

Trong mắt Chu Mộc mang theo sự lạnh lùng và căm hận.

Mà Lạc Lạc lại cau mày, nhịn không được mà nói: “Chu Mộc, ngươi đang nói cái gì vậy, sau khi ta bóp nát ngọc giản không bao lâu thì Tiêu Dao đã tới cứu ta.”

“Nếu hắn đang cứu ta, thì làm sao có thể ngăn cản ngươi?”

Lạc Lạc nghĩ mãi mà không thể hiểu được.

Hay là Chu Mộc đang nói dối?

Còn về Chu Mộc, ánh mắt đột nhiên cứng đờ.

Hắn nhìn về phía Quân Tiêu Dao.

Vẻ mặt của Quân Tiêu Dao bình tĩnh, chỉ là khóe môi lại hơi hơi cong lên.

Chu Mộc này, muốn đấu với hắn, vẫn chưa đủ tư cách.

Chu Mộc không nhịn được mà thở dài một cái.

Hắn không ngu, lập tức hiểu được.

Quân Tiêu Dao đến ngăn cản hắn chỉ là một pháp thân mà thôi!

Một pháp thân, dùng một ngón tay nghiền áp là đã có thể khiến cho hắn chật vật như vậy.

Vậy thì bản thân Quân Tiêu Dao thì cường đại đến mức nào?

Chu Mộc thật sự không thể nào tưởng tượng được.

Rốt cuộc thì đây là quái vật này đến từ đâu?

“Chu Mộc, chẳng lẽ là ngươi đang nói dối?”

Lạc Lạc cau mày.

Nàng không thích người nói dối.

Bình Luận (0)
Comment