Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Quét dọn xong đồ bỏ đi, Quân Tiêu Dao ngược lại nhìn về phía Lạc Lạc, cười nhạt nói: “Cô nương không còn trở ngại rồi.”
Đôi mắt Lạc Lạc sáng lóng lánh nhìn Quân Tiêu Dao.
Nàng không nghĩ tới nam tử khiến nàng sinh ra cảm giác đặc biệt đột nhiên cứu nàng.
Vốn dĩ nàng có một loại cảm giác rất đặc biệt đối với Quân Tiêu Dao.
Cộng thêm giờ phút này Quân Tiêu Dao lại cứu nàng.
Tự nhiên trong lòng lại càng có một loại cảm giác chưa bao giờ có.
“Đa tạ công tử đã cứu ta và Nguyên Bảo, ta tên Lạc Lạc.”
Lạc Lạc vươn tay ngọc.
Phải biết chỉ sợ khi nàng và Chu Mộc gặp nhau, cho tới bây giờ cũng chưa từng chạm qua Chu Mộc, ngay cả nắm tay cũng không có.
“Quân Tiêu Dao.”
Quân Tiêu Dao cũng chầm chậm báo họ tên, duỗi tay bắt.
Khoảnh khắc hai tay chạm nhau, Lạc Lạc có loại cảm giác giống như điện giật.
Nàng thật sự tò mò tại sao công tử áo trắng có thể khiến nàng có loại cảm giác này?
“Lạc Lạc, trong đại chiến trăm nước, khắp nơi đều có hung hiểm, nếu không ngần ngại thì đi cùng nhau chứ.”
Quân Tiêu Dao nói.
“Đương nhiên là được.”
Lạc Lạc vội vàng gật đầu.
Quân Tiêu Dao lộ ra nụ cười, đáy lòng lại có suy nghĩ.
Sau khi tiếp xúc gần gũi, hình như hắn càng khẳng định suy đoán nào đó.
Tiếp theo Quân Tiêu Dao bắt đầu đồng hành với Lạc Lạc.
Hai người nói chuyện phiếm, quan hệ từ từ thân quen.
Lúc trước Lạc Lạc vẫn dừng lại ở một chỗ, chưa từng tiếp xúc ngoại giới.
Thế nên ban đầu khi đụng phải Chu Mộc mới có hiếu kỳ với người ngoại giới như hắn.
Nhưng trải nghiệm và nhãn giới của Quân Tiêu Dao sao có thể sánh bằng Chu Mộc?
Chu Mộc chỉ là một thái tử nước nhỏ chật hẹp nhỏ bé mà thôi, nhãn giới cũng như vậy.
Nhưng Quân Tiêu Dao du lịch Giới Hải, vũ trụ Huyền Hoàng, thành luỹ Tam Hoàng, Mạt Pháp giới.
Nhãn giới của hắn và Chu Mộc, gần như là không cùng một cấp.
Nói đến các loại chuyện xưa, hiển nhiên cũng ba hoa chích choè.
Khiến tiểu cô nương Lạc Lạc nghe say mê không dứt.
“Thế giới bên ngoài lại quá lớn như vậy.” Lạc Lạc sợ hãi thán phục.
“Đó là hiển nhiên, nếu như có cơ hội, có thể dẫn ngươi đi xem một chút.” Quân Tiêu Dao tùy ý cười một tiếng nói.
“Có thật không?”
Đôi mắt Lạc Lạc phát sáng rất rõ.
Thứ hấp dẫn nàng không chỉ là ngoại giới rộng lớn mà còn là bản thân Quân Tiêu Dao.
Hắn đã kể câu chuyện hắn từng gặp phải một thiếu nữ Bạt nhân.
Hiển nhiên chuyện YY.
Nghe xong chuyện xưa, Lạc Lạc cảm thán không thôi.
Sau đó trong lòng cảm thấy Quân Tiêu Dao thật sự là một người vừa dịu dàng vừa thiện lương.
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi hơi đỏ mặt.
Sở dĩ nàng làm bạn với Chu Mộc là bởi vì lúc trước, nàng vẫn ở một chỗ, không có bạn.
Nhưng Lạc Lạc có thể cảm giác được, cảm giác của nàng đối với Quân Tiêu Dao hoàn toàn khác với Chu Mộc.
Đối mặt với Chu Mộc, nàng không có tình huống sắc mặt hiện đỏ.
Bây giờ nàng không rõ loại cảm giác khác biệt là gì.
Về phần Nguyên Bảo, đối với bất kỳ kẻ khác phái nào muốn nhích tới gần nữ chủ nhân, nó cũng ôm vẻ cảnh giác.
Lúc trước Chu Mộc là như thế.
Nó quay về phía Quân Tiêu Dao nhe răng.
Chỉ là dường như cảm thấy khí tức của Quân Tiêu Dao mịt mờ lớn mạnh.
Nó không dám kêu, cũng không dám náo loạn mà chỉ có thể ngoan ngoãn kinh sợ nhe răng.
Còn Lạc Lạc lại le lưỡi cười một tiếng nói: “Xin lỗi, Nguyên Bảo đối với bất kỳ người nào cũng như vậy, ngoài ta và mấy sư phụ thì không thân thiết với ai.”
Quân Tiêu Dao nghe vậy, ánh mắt nhanh chóng u ám.
Mấy sư phụ sao?
Hắn bắt được từ mấu chốt, lại càng xác định phỏng đoán lúc trước trong lòng hắn.
Đối với hắn, Lạc Lạc rất quan trọng, nàng là một nhân vật mấu chốt.
Kế tiếp, chuyện khiến Lạc Lạc hơi dở khóc dở cười xảy ra.
Nguyên Bảo lại đi theo địch!
Không sai, từ ban đầu đã kháng cự đối với Quân Tiêu Dao.
Tới cuối cùng lại tranh cướp, muốn đi khóc lóc om sòm lăn lộn trong ngực Quân Tiêu Dao.
Còn tại sao lại xảy ra loại chuyển biến này, nguyên nhân rất đơn giản.
Quân Tiêu Dao cho nó cắn nuốt không ít thứ tốt.
Tỳ Hưu thân là thụy thú, chỉ có vào chứ không có ra, nó sẽ cắn nuốt các loại bảo bối, cũng không thải ra ngoài.
Mà Quân Tiêu Dao thân là thiếu chủ Đế tộc, chủ vũ trụ Huyền Hoàng, cộng thêm thâu tóm được thương hội Hồng Trần.
Thế nên thứ hắn không thiếu nhất chính là các loại bảo bối.
Thánh dược gì đó giống như rau cải trắng, tùy tiện quăng đút cho Nguyên Bảo.
Từng miếng, từng miếng Tiên nguyên.
Quân Tiêu Dao trực tiếp lấy mỏ quặng Tiên nguyên hoàn chỉnh cho Nguyên Bảo cắn nuốt.
Có tiền, có thể tùy hứng!
Dưới sự quăng đút liên tục của Quân Tiêu Dao, lòng phòng bị của Nguyên Bảo bị công phá.
Nguyên Bảo thể hiện nó không phải là một con tỳ hưu không nguyên tắc mà là không có biện pháp, thật sự hắn cho rất nhiều!
Nguyên Bảo bị Quân Tiêu Dao quăng đút mà bất diệt nhạc hồ.
Lạc Lạc vỗ má nói: “Nguyên Bảo, ngươi quá tham rồi đấy?”
Nguyên Bảo nằm trong ngực Quân Tiêu Dao, duỗi chân, lấy đầu cọ ngực Quân Tiêu Dao, hình như còn muốn đòi hỏi bảo bối.
“Chưa đủ à?”
Quân Tiêu Dao liếc nhìn, cười nhạt, lại lấy bảo bối bón lần nữa.
Mà Nguyên Bảo từ bảo vệ nữ chủ nhân của bản thân biến thành hận không thể khiến nữ chủ nhân đi theo bên cạnh Quân Tiêu Dao mãi.
Nói như vậy, nó có thể được đút ăn.
Đắc ý!
Mà có lẽ là bởi vì bôi trơn Nguyên Bảo, quan hệ Quân Tiêu Dao và Lạc Lạc phát triển càng thân quen hơn trong khoảng thời gian này.
Đã hoàn toàn không phải loại quan hệ bạn bề bình thường Chu Mộc có thể sánh bằng.
Mà sau một thời gian ngắn.
Một người tìm được Quân Tiêu Dao, hiển nhiên là Ngọc Hiên thái tử.
Chỉ thấy vẻ mặt hắn hơi vội vàng, thấy Quân Tiêu Dao giống như thấy được chúa cứu thế.