Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Hửm?”
Trong mắt Quân Tiêu Dao lóe lên một tia lạ lùng.
Nhưng vẻ mặt hắn lại không thay đổi, vừa hái vừa đưa tay kề sát bên trên cổ thụ Phù Tang, như đang cảm ngộ cái gì.
Mà người ngoài liếc mắt nhìn vào cũng chỉ cảm thấy, trên đường Quân Tiêu Dao hái quả muốn tinh luyện ra cảm ngộ gì đó từ bên trong cổ thụ Phù Tang.
Nhưng những người khác lại không biết.
Lúc này, bên trong thần hồn cảm giác của Quân Tiêu Dao.
Hắn đã nhận ra, bên trong cổ thụ Phù Tang có một nhóm năng lượng cực kỳ nóng bỏng tồn tại.
Sức nóng và năng lượng ẩn chứa kia, hoàn toàn không phải Thần quả Phù Tang có thể so bì!
“Chẳng lẽ...”
Trong lòng Quân Tiêu Dao có một loại suy đoán nào đó.
Sau đó, hắn không hề thay đổi vẻ mặt, lòng bàn tay thi triển hố đen duy nhất.
Bên ngoài mọi người không nhận thấy được gì.
Nhưng giữa lúc thần không biết quỷ không hay.
Nhóm năng lượng nóng rực kia bị Quân Tiêu Dao ám độ trần thương đưa vào vũ trụ bên trong của mình.
Khi làm chuyện này, vẻ mặt Quân Tiêu Dao tự nhiên.
Nhưng hắn rõ ràng có thể cảm giác được.
Sau khi nhóm năng lượng kia bị đặt vào vũ trụ bên trong của mình.
Năng lượng và sinh mệnh khí tức của cổ thụ Phù Tang hình như giảm bớt đi rất nhiều.
Chỉ là bề ngoài nhìn qua, trong thời gian ngắn không có thay đổi quá lớn.
Thế nhưng hạch tâm đã bị Quân Tiêu Dao cướp đi.
Có thể tưởng tượng không bao lâu sau, mọi người sẽ phát hiện.
Năng lượng của cổ thụ Phù Tang bắt đầu yếu bớt, sau đó khô héo, tàn lụi.
Một cơ duyên ở Bắc Thiên giới vực sẽ biến mất không thấy gì nữa.
“Đáng tiếc...”
Quân Tiêu Dao âm thầm thở dài.
Lúc trước hắn còn có ý định đào cổ thụ Phù Tang.
Nhưng bây giờ xem ra không cần thiết nữa.
Hơn nữa vật mà hắn lấy được từ bên trong cổ thụ Phù Tang hẳn là sẽ không kém hơn so với cổ thụ Phù Tang.
Sau đó, Quân Tiêu Dao ngắt lấy tất cả Thần diệp Phù Tang và Thần quả Phù Tang.
Thiên kiêu ở đây chỉ có thể cực kỳ hâm mộ.
Trận này vốn nên là chiến trường tranh phong của những kiêu tử Bắc Thiên giới vực.
Lại trở thành sân khấu của một mình Quân Tiêu Dao.
Mà dựa trên quá trình trong quá khứ.
Sau khi tranh đoạt xong cơ duyên, mới là lúc hội trà bắt đầu.
Thiên kiêu hái được Thần diệp Phù Tang mới có tư cách tiến vào hội trà.
Thế nhưng hiện tại, tình huống có chút khó xử.
Quân Tiêu Dao lấy được tất cả cơ duyên.
Chẳng lẽ hắn muốn tổ chức hội trà một người?
Lúc này, một bóng dáng xinh đẹp đột nhiên đi về phía Quân Tiêu Dao.
Đúng là Tinh Nguyệt Thánh Nữ.
Mỹ nhân dù cho ở Bắc Thiên giới vực cũng nổi tiếng, lúc này biểu cảm có chút câu nệ, cùng với vẻ thẹn thùng.
Nhưng nàng vẫn mở miệng nói: “Không biết tiểu nữ tử có may mắn, có thể gia nhập hội trà của công tử không?”
Nghe đến đó, rất nhiều thiên kiêu ở đây kinh ngạc.
Tâm tình Tử Thiên Diêm càng phức tạp.
Hắn biết, Tinh Nguyệt Thánh Nữ ngoài nóng trong lạnh.
Tuy tính tình trông thì ôn hoà, nhưng nàng rất ít khi chủ động bắt chuyện cùng người khác.
“Chúng ta có quen nhau không?” Quân Tiêu Dao thản nhiên hỏi.
Mỹ nhân hắn từng gặp đếm không hết.
Tinh Nguyệt Thánh Nữ xếp thứ mấy?
Mà lúc này Lạc Lạc cũng ôm Nguyên Bảo đi đến.
Đứng bên cạnh Quân Tiêu Dao.
Lúc mọi người ở đây cho rằng Tinh Nguyệt Thánh Nữ sẽ không vui.
Nàng lại mỉm cười áy náy nói.
“Là tiểu nữ tử đường đột, hi vọng công tử xin đừng trách.”
Thiên kiêu nam giới ở đây, cằm đều sắp rơi xuống!
“Hi vọng ngày sau, tiểu nữ tử có thể có loại may mắn này.”
Tuy bị cự tuyệt, nhưng Tinh Nguyệt Thánh Nữ cũng không nói gì, càng không có bất kỳ oán hận nào.
Rất đơn giản.
Với điều kiện của Quân Tiêu Dao, hắn có quyền từ chối bất kỳ nữ nhân nào.
Là hắn có thể tùy ý lựa chọn nữ tử, chứ không phải nữ tử tới chọn lựa hắn! Chuyện giữa nam nữ, hiện thực chính là như thế.
Mà lúc này, Lạc Lạc nói: “Tiêu Dao, nhiều lá cây như vậy, pha trà uống hết sao?”
Quân Tiêu Dao cười nhạt: “Ai nói nhất định phải pha trà.”
“Ý của ngươi là...”
“Dùng để ngâm trong bồn tắm chắc là ổn.”
“Khụ......”
Lời nói của Quân Tiêu Dao khiến không biết bao nhiêu thiên kiêu bị sặc, không phản bác được.
Bọn họ muốn cầu một chén trà Thần diệp Phù Tang cũng khó khăn.
Quân Tiêu Dao vậy mà muốn lấy ra ngâm trong bồn tắm!
Đây đã là cùng xa cực dục, không thể nói lý.
Xa xỉ đến mức làm người ta ước ao ghen tị!
Tử Thiên Diêm, Thiếu tông chủ của Tử Vũ Thiên Tông, không nói hai lời, trực tiếp rời đi.
Vô Lượng Thánh Tử cũng hít một tiếng, quay đầu xoay người nói: “Ta không muốn ở đây nữa.”
Hắn sợ đạo tâm của hắn sẽ chịu ảnh hưởng.
Tinh Nguyệt Thánh Nữ cắn môi.
Nàng rất muốn hỏi, lúc ngâm trong bồn tắm có thể mang theo nàng không.
Nàng có thể xoa vai chà lưng, mát xa bóp chân.
Nhưng ngẫm lại vẫn là bỏ đi.
Nếu những điều này đều bị từ chối, thật là quá mất mặt.
Thư viện Tam Hoàng bên kia.
Trưởng lão vẻ mặt âm trầm, hừ lạnh một tiếng nói: “Lần này, là thư viện Tam Hoàng ta nhận thua.”
“Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy.”
Thư viện Tam Hoàng có thất kiệt, lần này chỉ có hai vị hiện thân.
Hơn nữa đứng đầu thất kiệt là một yêu nghiệt cấp phá cấm cường đại.
Đến khi nhân vật kia ra tay mới thật sự là đáng xem.
Người của thư viện Tam Hoàng cũng rời đi.
Lúc đến khoa trương bao nhiêu.
Lúc ra đi chật vật bấy nhiêu.
Quân Tiêu Dao cũng không thèm để ý.
Chuyến này hắn thu hoạch đã đủ nhiều.
Hội trà của Bắc Thiên giới vực, cứ như vậy hạ màn kết thúc.
Mà sau khi tin tức truyền ra, vô số người đều chấn kinh, không dám tin!
“Thư viện Truyền Thừa vậy mà lại có nhân vật tuyệt thế đó.”
“Hẳn là thiên kiêu cấp phá cấm không thể nghi ngờ.”
“Hiện tại xem ra, Thư viện Truyền Thừa cũng không phải là mặt trời sắp lặn như trong tưởng tượng.”
“Nói không chừng chúng ta có thể tới Thư viện Truyền Thừa nhìn xem.”
“Nhưng cũng đừng nói quá sớm, đến lúc đó nếu như thiên kiêu cấp phá cấm của thư viện Tam Hoàng đến, đó mới là long tranh hổ đấu.”