Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tin tức hội trà đã gây náo động khắp toàn bộ Bắc Thiên giới vực.
Thậm chí một số thiên kiêu của Bắc Thiên giới vực đều bởi vậy mà tò mò về Thư viện Truyền Thừa, muốn mau mau đến xem.
Nhưng tất cả mọi người biết, thư viện Tam Hoàng, tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy.
Tiếp theo, chắc hẳn còn có thêm va chạm kịch liệt.
Mà bên phía Thư viện Truyền Thừa, Quân Tiêu Dao, người đang ở giữa cơn bão, lại vô cùng nhàn nhã.
Hắn bắt đầu tiêu hóa cơ duyên mình lấy được.
Sâu trong Thư viện Truyền Thừa, bên trong một động tiên.
Nơi này có một ao nước trong suốt, chính là linh trì hiếm thấy.
Tại Thư viện Truyền Thừa, đây là một cơ duyên lớn.
Chỉ có lập đại công vì học viện, hoặc là thiên kiêu giành được vị trí đầu bảng ở trong đủ loại thi đấu, mới có tư cách hưởng thụ.
Thế nhưng hiện tại.
Một thân ảnh áo trắng đứng ở đây, chính là Quân Tiêu Dao.
Sau khi tin tức về hội trà truyền ra.
Các thiên kiêu liền lục tục đến Thư viện Truyền Thừa để hỏi thăm tình hình cụ thể.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều người muốn tận mắt nhìn thấy nhân vật Quân Tiêu Dao kinh tài tuyệt diễm này.
Nhưng mặc kệ mục đích như thế nào.
Xu thế suy tàn của Thư viện Truyền Thừa, nhờ Quân Tiêu Dao mà quét sạch sành sanh.
Toàn bộ Thư viện Truyền Thừa, cũng có thêm chút nhân khí và sức sống.
Tuy điều này không có nghĩa là Thư viện Truyền Thừa lại quật khởi lần nữa.
Nhưng ít ra, cho bọn họ có thời gian để thở.
Thư viện Truyền Thừa đối với Quân Tiêu Dao, đương nhiên không thể tốt hơn.
Ngay cả linh trì hiếm thấy này, cũng có thể tùy tiện để cho Quân Tiêu Dao hưởng thụ.
Mà đứng ở đây, không chỉ có Quân Tiêu Dao.
Còn có Lạc Lạc.
Nàng ôm Nguyên Bảo, hơi hơi cúi đầu, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
Khuôn mặt ửng đỏ.
“Làm sao bây giờ, chẳng lẽ thật sự muốn cùng nhau...”
“Nếu như bị vài vị sư phụ phát hiện thì làm sao, sẽ không làm gì Tiêu Dao hắn chứ?”
Lạc Lạc đầu óc choáng váng, có chút hỗn loạn, cứ mơ mơ màng màng.
Còn Quân Tiêu Dao thì ngắt lấy Thần diệp Phù Tang, thả vào bên trong linh trì.
Hắn nói lấy Thần diệp Phù Tang ngâm trong bồn tắm, cũng không phải chỉ nói mà thôi.
Mà thật sự muốn làm như thế.
Từng mảnh Thần Diệp rơi vào bên trong linh trì.
Khiến cho linh trì vốn mờ mịt sương mù linh khí.
Lại dấy lên một tầng hỏa diễm.
Đương nhiên, hỏa diễm này không gây tổn thương, chính là biểu hiện thuộc tính của Thần diệp Phù Tang.
Nếu trực tiếp uống vào, đối với tu luyện rất có ích lợi.
Nhưng thiên kiêu, uống một chén liền phải mất thời gian rất dài để tiêu hóa.
Mà trước mắt, Quân Tiêu Dao dung nhập tất cả Thần diệp Phù Tang vào bên trong linh trì.
Nước trong ao vốn trong vắt đã biến thành xích kim sắc, chảy xuôi theo ánh sáng thần linh, có vẻ vô cùng siêu phàm.
Giống như là Thiên Trì thai nghén thần linh.
Quân Tiêu Dao cởi bỏ áo ngoài, để trần thân trên, cơ xương cân xứng, như tiên ngọc điêu khắc mà thành, lưu chuyển tiên huy, khiến cho rất nhiều nữ tử phải ghen tị.
Lạc Lạc vô thức dùng hai tay che mắt.
Nhưng lại hơi xòe ngón tay, tầm mắt xuyên qua khe hở nhìn chằm chằm Quân Tiêu Dao.
“Thật là đẹp...”
Trong lòng Lạc Lạc cảm thán.
Có lẽ bởi vì nàng thấy thế giới quá ít, nên nàng chưa từng thấy tồn tại nào siêu nhiên tuấn tú hơn Quân Tiêu Dao.
Nàng cũng không cho rằng sau này sẽ gặp được tồn tại vượt qua Quân Tiêu Dao.
Thấy Lạc Lạc ngơ ngác đứng đó.
Quân Tiêu Dao cười nhạt nói.
“Sao vậy, xuống đây đi.”
“Ngươi mới bước vào con đường tu luyện, tuy có ta dạy bảo, nhưng bản thân cũng phải tự rèn luyện.”
“Điều này cũng sẽ giúp ích cho việc tu luyện của ngươi.”
Lạc Lạc vẫn không nói gì.
Nguyên Bảo trực tiếp nhảy xuống linh trì, nước bắn tung tóe.
Cuối cùng, Lạc Lạc cũng cẩn thận từng tí tiến vào linh trì.
Sau đó chìm thẳng xuống dưới, chỉ để lộ ra một cái đầu nhỏ bên ngoài.
Khuôn mặt như là con tôm nấu chín, đỏ bừng nóng hổi.
Quân Tiêu Dao chỉ cười, sau đó liền tự thân chìm vào tu luyện.
Thôi động thôn phệ pháp môn.
Trong cơ thể giống như có rất nhiều môn hộ xuất hiện, bùng nổ một luồng lực lượng thôn phệ và luyện hóa.
Tinh hoa của Thần diệp Phù Tang đều bị hắn luyện hóa thu nạp.
Lạc Lạc và Nguyên Bảo, dĩ nhiên có thu hoạch riêng.
Về phần những người khác, Quân Tiêu Dao cũng không keo kiệt.
Lúc trước, hắn đã đem một ít Thần diệp Phù Tang cho đám người Ngọc Hiên Thái Tử, Ngọc Nhàn Công Chúa và Triệu Hân.
Tuy không nhiều, nhưng cũng đủ để bọn họ ngâm vài bình trà, tăng thêm tu vi.
Mà ngoại trừ Thần diệp Phù Tang.
Quan trọng nhất, đương nhiên chính là Thần quả Phù Tang.
Quân Tiêu Dao lấy ra Thần quả Phù Tang.
Chỉ thấy Nguyên Bảo mở to đồng tử trong veo như nước, ánh mắt hừng hực mà nhìn chằm chằm vào Thần quả Phù Tang trong tay Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao lắc đầu bật cười, ném một quả Thần quả Phù Tang đủ để kéo tới vô số thiên kiêu tranh đoạt, vào trong miệng Nguyên Bảo.
“Lạc Lạc, của ngươi.”
Quân Tiêu Dao lại ném đi hai quả Thần quả Phù Tang cho Lạc Lạc.
“Tiêu Dao, đây…”
Lạc Lạc có chút xấu hổ.
Quân Tiêu Dao quá mức chiếu cố nàng, làm cho nàng có hơi ngượng ngùng.
“Còn khách khí với ta như vậy sao?” Quân Tiêu Dao cười nhạt.
Sắc mặt Lạc Lạc đỏ thành quả táo lớn.
Với trạng thái hiện tại của nàng, quả thực không tính là “Khách khí” với Quân Tiêu Dao.
Đương nhiên, sở dĩ Quân Tiêu Dao đối xử với Lạc Lạc tốt như vậy.
Là bởi vì trong lòng của hắn có suy đoán.
Lạc Lạc là một nhân vật rất quan trọng đối với hắn.
Cho nên chiếu cố một chút cũng không sao.
Thu hoạch về sau, có thể sẽ lớn hơn rất nhiều so với cái giá hắn trả.
Đổi lại nữ tử khác, như Tinh Nguyệt Thánh Nữ kia, Quân Tiêu Dao thật sự là lười để ý.
Sau đó, Quân Tiêu Dao bắt đầu luyện hóa Thần quả Phù Tang.
Mà ngay lúc Quân Tiêu Dao đang chìm vào tu luyện.
Toàn bộ Bắc Thiên giới vực, lại có dị động phát sinh.
Có người thấy, sâu trong hư không của Bắc Thiên giới vực hình như có vết nứt lan rộng.
Trong vết nứt này, tựa hồ là một thế giới vô cùng mông lung.
Mà đối với loại dị tượng này, một vài cường giả thế hệ trước của Bắc Thiên giới vực cũng không xa lạ gì.