Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thừa dịp Sở Tiêu rời đi đầy tâm sự.
Trong tiểu thế giới này, thần mang bao phủ, linh khí dày đặc, Tiên ba phun nhả, thụy thảo tranh nhau phát sáng.
Có chim bay thú chạy, có mỹ trì tang trúc.
Còn có một dãy núi san sát nguy nga vô cùng, thẳng tới vòm trời, chiếu rọi các loại phù văn.
Tiểu thế giới này tên là Ngũ Phương sơn.
Mà giờ khắc này, ở trên một ngọn núi cao có một chòi nghỉ mát. Trong chòi nghỉ mát có một nam một nữ đang đánh cờ.
Nam tử một thân đạo bào hắc bạch, nhìn qua ôn văn nho nhã, giống như một thư sinh trung niên trong Hồng Trần, mang theo một luồng trí thức phong độ.
Mà một mỹ phụ khác eo nhỏ thon gọn, vóc người thon thả, cũng hơi kiều diễm động lòng người.
Giọng nữ lúc trước chính là đến từ phu nhân đẹp đẽ này.
“Tiểu tử của Nhân Hoàng điện hơi đáng ghét.”
Giọng điệu mỹ phụ hơi oán trách.
Đối với truyền nhân của Nhân Hoàng danh chấn Giới Trong Giới, hình như không quá để ý.
“Suy cho cùng người mang Huyết mạch Hiên Viên, có Nhân Hoàng Kiếm, còn tu luyện Nhân Hoàng đạo kinh của chủ thượng, tính tình cũng coi như kiên nghị, từ chối ba lần, lại còn bằng lòng đến đây.”
Nam tử trung niên như thư sinh, tay cầm cờ đen, hạ cờ nói.
“Gia Cát Càn, theo như ngươi nói, tiểu tử kia thật sự là truyền nhân của chủ thượng sao?” Lông mày của mỹ phụ nhân khẽ nhướn, nói.
“Thật hay giả, giả hay thật, phải hay không phải.”
Nam tử trung niên tên là Gia Cát Càn khẽ mỉm cười, hạ cờ nói.
“Ở trước mặt ta, Gia Cát Càn đừng nói thần bí.” Mỹ phụ nhân bĩu môi nói.
“Ta nói hắn phải là vì vốn dĩ hắn thật sự là truyền nhân của chủ thượng.”
“Mà ta nói không phải là bởi vì quỹ tích vận mạng của hắn đã xảy ra biến hóa.”
“Hoặc là nói có dị số khó lường, quấy nhiễu cách cục Thiên Mệnh.” Tròng mắt Gia Cát Càn thâm thúy, nói.
“Vậy người dị số quấy nhiễu, thay đổi cách cục Thiên Mệnh là người nào?” Mỹ phụ nhân tò mò hỏi.
Gia Cát Càn nghe vậy thì cười thần bí nói.
“Phật viết, không thể nói.”
“Gia Cát Càn ngươi được lắm, bắt đầu thần bí ở trước mặt lão nương, ngươi tin phật mới là lạ đấy?”
Đôi mắt xinh đẹp của mỹ phụ nhân trợn tròn.
Rõ ràng nhìn qua nàng kiều mỵ động lòng người, thậm chí có mấy phần cao quý.
Nhưng tính cách lại rất nóng nảy, thậm chí hơi đanh đá.
“Ha ha, Mộ Linh Nga, tất cả nhân quả tự có số định, có lẽ, không lâu nữa chúng ta có thể gặp được.”
“Mà trước đó, tuy Sở Tiêu này có chỗ đáng khen nhưng đã trệch khỏi vận mệnh quỹ tích của hắn.”
“Đợi Hiên Viên lệnh xuất thế bàn lại.” Gia Cát Càn nói.
Đến đây, thân phận của Gia Cát Càn và Mộ Linh Nga tất nhiên không cần nhiều lời.
Bọn họ rõ ràng là người dưới trướng Nhân Hoàng Hiên Viên đại đế, hai tướng trong Ngũ Hổ Thần Tướng đã từng!
Mộ Linh Nga là nữ tử duy nhất trong Ngũ Hổ Thần Tướng.
Tuy trong Ngũ Hổ Thần Tướng, tu vi cảnh giới Gia Cát Càn không phải là mạnh nhất, thậm chí có thể nói là yếu nhất.
Nhưng hắn vẫn có thiên phú đặc biệt.
Vừa biết Âm Dương, diễn nhiều chuyện, đoán may rủi, bói vận mệnh.
Hơn nữa, ở trong Ngũ Hổ Thần Tướng, trí tuệ Gia Cát Càn xếp thứ nhất.
Thậm chí, ngay cả Nhân Hoàng Vệ dưới trướng Hiên Viên đại đế đều là do Gia Cát Càn tự mình dạy dỗ.
Thế nên, tuy ở phương diện sức chiến đấu, Gia Cát Càn không tính là am hiểu.
Nhưng hắn vẫn là người tâm phúc trong Ngũ Hổ Thần Tướng, cũng là một nhân tài tuyệt thế chắc chắn không thể thiếu.
“Đúng rồi, còn một chuyện khác, nha đầu Lạc Lạc đã rất lâu chưa trở lại.”
Mộ Linh Nga nói.
Gia Cát Càn khẽ mỉm cười nói: “Chuyện này không cần gấp gáp, nàng tự có ý thức, vẫn luôn dừng chân ở Ngũ Phương sơn chúng ta.”
“Thực sự kìm nén làm nàng sụp đổ, để nàng đi ra ngoài dạo một chút, cũng chưa hẳn là không thể.”
“Nhưng có thể có nguy hiểm gì không?” Mục Linh nga cau mày, lộ ra vẻ lo lắng.
Có thể khiến một người đanh đá như nàng lộ lo lắng, có thể biết địa vị của Lạc Lạc ở trong lòng bọn họ.
“Không cần quan tâm, trên người Lạc Lạc, còn có chút thủ đoạn, đủ khiến nàng gặp dữ hóa lành.”
“Hơn nữa bản thân ta cảm thấy, điều này đối với Lạc Lạc chưa chắc không phải một chuyện tốt.”
Gia Cát Càn vừa hạ cờ, vừa nói.
Mộ Linh nga nhíu mày nói: “Ta sợ Lạc Lạc bị dã nam nhân theo đuổi!”
Gia Cát Càn lắc đầu bật cười: “Ngươi đừng quá lo lắng, hơn nữa nếu thật sự có nam nhân có thể bắt cóc Lạc Lạc, vậy chắc chắn không phải là dã nam nhân có thể làm được.”
Dứt lời, Gia Cát Càn lại dứt một nước đi, sau đó mỉm cười thản nhiên với Mộ Linh Nga, nói: “Ván này, ta thắng.”
...
Bắc Thiên giới vực, Thư viện Truyền Thừa, bên trong linh trì động thiên phúc địa.
Linh trì vốn kim hoa sáng chói đã sớm biến thành vô sắc.
Tinh hoa trong đó đều bị Quân Tiêu Dao và Lạc Lạc, Nguyên Bảo hấp thu.
Hiển nhiên là Quân Tiêu Dao hấp thu nhiều nhất.
Ngoài ra, hắn cũng là Thần quả Phù Tang còn lại, luyện hóa tất cả vào trong cơ thể.
Đổi lại những thiên kiêu khác, có thể chết bất đắc kỳ tử trong nháy mắt, thân thể sẽ bị sức mạnh của Thần quả Phù Tang nóng bỏng hòa tan.
Nhưng đối với Quân Tiêu Dao hiển nhiên không có bất cứ vấn đề gì.
Mà sau một thời gian ngắn tu luyện, Lạc Lạc và Nguyên Bảo tự giác đi ra ngoài.
Các nàng không muốn quấy rầy tới Quân Tiêu Dao quá nhiều.
Mà ngoài tinh hoa Thần diệp Phù Tang và Thần quả Phù Tang ở ngoài.
Quân Tiêu Dao còn có vật giống vậy.
Đó chính là một tiên hỏa đạt được từ trên bia Phong Thần sức mạnh.
Tiên hỏa này mới có thêm cơ duyên quan trọng hơn.
Phối hợp tinh hoa của Thần diệp Phù Tang và Thần quả Phù Tang, có thể cho mang đến lột xác khổng lồ cho Quân Tiêu Dao lần nữa.
Không do dự và chần chờ.
Quân Tiêu Dao trực tiếp dùng tiên hỏa rèn luyện bản thân.