Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Không biết qua bao lâu, Độ Không Thần Chu của Nhân Hoàng điện đi tới một chỗ bí mật trong Tinh Vũ.
Phía trước là một mảnh đen nhánh thâm thúy, nhìn như không có gì.
Nhưng trong mắt Sở Tiêu có phù văn màu vàng lưu chuyển.
Một khắc sau, hắn thấy một chỗ sâu Tinh Không đen nhánh ở nơi này.
Có vô số đạo không gian huyền diệu còn lại đang lưu chuyển, thần liên pháp tắc chằng chịt, đan vào lẫn nhau.
Mà ở trong đó, trong mơ hồ có một loại khí tức thế giới càng rộng lớn hơn.
Ngay sau đó, Sở Tiêu tiến lên, quay về phía hư không tối tăm, khẽ chắp tay nói.
“Tại hạ là truyền nhân của Nhân Hoàng Sở Tiêu, hi vọng chư vị tiền bối có thể hiện thân nói chuyện.”
Sở Tiêu rất trịnh trọng chắp tay.
Hôm nay thân phận địa vị của hắn, nhìn cả Giới Trong Giới cũng là tồn tại tuyệt đối bất phàm.
Bị cho là truyền nhân của Nhân Hoàng Hiên Viên đại đế.
Có thể nói, cho dù là người mạnh hơn, đối mặt Sở Tiêu, cũng sẽ không làm giá được.
Bởi vì thân phận của Sở Tiêu rất đặc biệt.
Đối với thứ Sở Tiêu khinh thường, ở mức độ nào đó chính là khinh thường đối với Nhân Hoàng.
Thế nên Sở Tiêu đi tới chỗ nào đều là loại tồn tại chúng tinh phủng nguyệt.
Mà người có thể khiến Sở Tiêu trịnh trọng chắp tay hành lễ như vậy rất ít.
Nhưng Tinh Không phía trước đen nhánh, không có bất kỳ ai đáp lại, yên lặng trước sau như một.
“Ôi…”
Đáy lòng Sở Tiêu khe khẽ thở dài.
Sau đó, ở phía sau hắn có cường giả Chuẩn Đế của Nhân Hoàng điện ra tay.
Lập tức, phía trước hư không xuất hiện tiếng nứt vỡ.
Mà trong tiếng nứt vỡ, mơ hồ có thể thấy một tiểu thế giới vô cùng Tiên Linh tuyệt diệu.
Quang ảnh trùng điệp, sáng mờ vạn trượng, điềm lành rực rỡ, dường như giấu diếm một tiểu Tiên giới.
Mà sau khi cường giả Nhân Hoàng điện phá vỡ cảnh tượng huyền ảo, hiển hóa vào cửa.
Một giọng nữ mang theo ý tức giận vang lên.
“Nhân Hoàng điện các ngươi thô lỗ như thế, không có loại người hiểu lễ phép sao?”
“Nếu như các ngươi không hiểu, lão nương có thể dạy các ngươi cái gì gọi là lễ phép!”
Theo âm thanh này truyền ra, từ trong tiểu thế giới bắn ra một luồng khí tức mênh mông.
Trong khoảnh khắc, những cường giả Nhân Hoàng điện ra tay đều cảm thấy một luồng áp lực đến cực điểm.
Mà Sở Tiêu nghe được âm thanh này, trong mắt hé lộ kim mang.
Hắn cất giọng nói: “Tiền bối, ta là truyền nhân của Nhân Hoàng, người mang Huyết mạch Hiên Viên, tay cầm Nhân Hoàng Kiếm, tu Nhân Hoàng đạo kinh, hi vọng có thể mời tiền bối rời núi!”
Giọng điệu Sở Tiêu vô cùng trịnh trọng.
“Có lệnh bài không?”
Giọng nữ đột nhiên hỏi.
Sở Tiêu sửng sốt, mới nói: “Chuyện này... vẫn chưa tìm được.”
“Chỉ là thiên mệnh Nhân Hoàng ở ta, Nhân Hoàng điện cũng vây quanh ta, thực tế này không thể thay đổi, thế nên…”
“Được rồi, không có lệnh bài thì rời đi!”
Giọng nữ không nhịn được nói.
Sở Tiêu ngược lại không có gì.
Thì ngược lại một Chuẩn Đế Nhân Hoàng điện bên cạnh nghe nói như thế, nhất thời tính khí không nhịn được, cất giọng nói.
“Đủ rồi, điện hạ đã cho các ngươi đủ mặt mũi, đến đây ba lần đều bị các ngươi từ chối, ngay cả mặt mũi cũng không nhìn thấy.”
“Các ngươi dù như thế nào cũng chỉ là thần, là nô, đối mặt thiên mệnh Nhân Hoàng chân chính lại làm như không thấy!”
Chuẩn Đế Nhân Hoàng điện vừa nói, sắc mặt Sở Tiêu chợt biến đổi.
Ầm!
Từ trong tiểu thế giới bỗng nhiên có một đường thần mang kinh khủng tung hoành quét tới, cắt đứt không gian, xẻ dọc vòm trời.
PHụt!
Chuẩn Đế lên tiếng bị thương trong giây lát, một cánh tay quăng ra ngoài, máu tươi phun Tinh Hà!
“Tiền bối xin bớt giận, bọn họ chỉ là nhất thời nóng vội.” Sở Tiêu vội vàng mở miệng nói.
Lúc này, giọng nữ trong tiểu thế giới lạnh lùng nói.
“Đây chỉ là trừng phạt nho nhỏ, nếu như có lần sau, tính mạng khó bảo toàn.”
“Không có lệnh bài thì rời đi ngay!”
Nghe nói như thế, trong lòng Sở Tiêu thở dài thật sâu.
Mà sắc mặt Chuẩn Đế bị chém đứt một cánh tay trắng bệch, lòng vẫn còn sợ hãi.
Một chiêu không có ý lấy mạng hắn, nếu không đầu hắn sớm đã không còn.
“Xin lỗi, lần này chọc chư vị tiền bối không vui.”
“Nhưng vãn bối không từ bỏ, sau này vẫn đến.”
Sở Tiêu quay về phía tiểu thế giới khẽ chắp tay.
Sau đó dẫn mọi người của Nhân Hoàng điện bắt đầu trở về.
Trên đường trở về, Chuẩn Đế bị chém một cánh tay không nhịn được nói: “Điện hạ, với thân phận, thiên phú và tốc độ tu luyện của ngươi, không mất bao lâu là có thể hoàn toàn nổi dậy, đến lúc đó cần gì phải để ý bọn họ.”
Sở Tiêu nghe vậy, ánh mắt thâm thúy, hình như trong mắt phản chiếu một bóng dáng áo trắng.
Đó là một bóng dáng áo trắng hắn vĩnh viễn không thể quên.
Ánh mắt Sở Tiêu thâm trầm, nói: “Không được, ta phải nắm luồng sức mạnh này trong tay.”
“Chỉ có như vậy, ta mới có thể có sức mạnh.”
Bây giờ, Sở Tiêu đã hiểu tầm quan trọng của thân phận, quyền thế, và thế lực.
Vậy vì sao Quân Tiêu Dao có thể coi hắn là con kiến hôi, giẫm hắn trên mặt đất mà giày xéo?
Ngoài thực lực bản thân hắn biến thái.
Chính là thân phận, quyền thế của hắn quá cao quý.
Thân phận của hắn có thể đè chết người.
Thế nên Sở Tiêu đã có kinh nghiệm.
Ngoài thực lực bản thân tiến bộ.
Hắn cũng muốn thêm vài cường giả Kim Tiên, khiến quyền thế của mình lớn hơn nữa. Mà tồn tại trong tiểu thế giới chính là mục tiêu của hắn. Chỉ tiếc, ba lần đến mời chưa từng thành công.
...