Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trưởng lão Bàng Mạc híp mắt, không nhịn được mà nói: “Kiếm Vạn Tuyệt, ngươi đang nói bậy bạ gì vậy?”
Hắn quay lại cười ha ha nói với Tống Diệu Ngữ: “Thánh nữ, xin đừng trách, tính hắn vốn là như vậy, nói năng không kiểm soát.”
Đôi mắt của Tống Diệu Ngữ rũ xuống, hàng lông mi khẽ run, sắc mặt thản nhiên.
Một lát sau, nàng mới khẽ cười và đáp: “Không sao, vị này chắc là nhân tài kiệt xuất nhất của Thư viện Tam Hoàng đi.”
“Hy vọng về sau ngươi có cơ hội gia nhập vào Nhân Hoàng điện của ta.”
“Mong nhận được sự nâng đỡ của thánh nữ.” Kiếm Vạn Tuyệt tùy ý chắp tay.
Lúc này, Tống Diệu Ngữ dời ánh mắt ra xa.
Lúc nhìn thấy bóng người tuyệt thế trong bộ bạch y.
Ánh mắt của Tống Diệu Ngữ khựng lại.
Trưởng lão Bàng Mạc thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng và nói: “Vị kia chính là tiểu tử do Thư viện Truyền Thừa đưa đến, quả thật là hắn có vài phần kỳ lạ.”
“Nhưng lần này có Kiếm Vạn Tuyệt tung chiêu nên hắn không thể làm dậy sóng được đâu.”
“Hắn...”
Tống Diệu Ngữ muốn nói rồi lại thôi, trong mắt nàng lộ vẻ nghi hoặc.
Sau đó, nàng cũng không nói gì, chỉ thản nhiên gật đầu.
Mà ở phía bên đây, Quân Tiêu Dao cũng lặng lẽ thu hồi ánh mắt.
“Thánh nữ của Nhân Hoàng điện, Tống Diệu Ngữ...”
Trong mắt của Quân Tiêu Dao hiện lên vẻ nghiền ngẫm.
Hiển nhiên là hắn nghe được cuộc thảo luận của tu sĩ xung quanh.
Tống Diệu Ngữ này là người sở hữu Vạn Dược Bảo Thể hiếm thấy.
Ngay cả mùi thơm trên cơ thể nàng cũng là mùi thuốc, một giọt máu cũng có thể sánh bằng đại thuốc.
Loại thể chất này thật ra thì giống với Thái Âm Thánh Thể và thể Huyền Sa vậy, rất thích hợp để làm lô đỉnh phụ trợ tu luyện.
Lại nghĩ đến Sở Tiêu - truyền nhân Nhân Hoàng.
Nói trắng ra, Tống Diệu Ngữ chính là một công cụ người thuần túy.
Không những phải dâng hiến bản thân cho Nhân Hoàng điện.
Thậm chí ngay cả người nàng cũng không thuộc về bản thân, mà sau này sẽ trở nên lệ thuộc vào Sở Tiêu.
Bản thân nàng có nguyện ý không?
Quân Tiêu Dao cảm thấy, trừ phi là nàng đã bị tẩy não hoàn toàn.
Nếu không thì e rằng chẳng có ai bằng lòng để số mệnh của mình bị định đoạt như vậy.
Ánh mắt của Quân Tiêu Dao trở nên thâm thúy.
Khả năng kiểm soát và phỏng đoán lòng người của hắn có thể nói đã đạt đến mức lò hỏa thuần thanh.
Mà lúc này, ở lối vào của bí cảnh Huyền Không, dao động đã hoàn toàn lắng xuống.
Điều này có nghĩa là đã có thể tiến vào bí cảnh Huyền Không.
“Hừm, tên Chu Mộc kia…”
Quân Tiêu Dao thầm tỏ vẻ nghi ngờ.
Chẳng lẽ trước đó hắn đã đoán sai, Chu Mộc không đến?
Lúc này, hắn mơ hồ cảm thấy một luồng khí tức quen thuộc đang ẩn giấu trong đám người.
Tuy Quân Tiêu Dao không để lại bất kỳ ấn ký và thủ đoạn nào trên người Chu Mộc.
Nhưng về khí tức của hắn, Quân Tiêu Dao đã quen từ trước.
Với cảm nhận thần hồn nhạy bén của Quân Tiêu Dao, nếu Chu Mộc tới đây thì chắc chắn hắn có thể cảm nhận được.
Nhận ra luồng khí tức mơ hồ kia, sâu trong mắt của Quân Tiêu Dao hiện lên ý cười.
Cuối cùng hắn vẫn tới.
Giờ khắc này, hắn đang ở trong đám người.
Trong đó có một nam nhân với khuôn mặt bình thường.
Chính là Chu Mộc sau khi dịch dung.
Sau trận Đại chiến trăm nước.
Chu Mộc không gia nhập vào Thư viện Truyền Thừa, mà chọn lịch luyện một mình.
Nhưng hắn có rồng vàng khí vận, nên hiển nhiên vận khí sẽ không quá kém.
Hắn cũng gặp được rất nhiều cơ duyên, thực lực cảnh giới đều có sự tiến bộ rất lớn.
Mà mục tiêu của hắn chính là gia nhập vào Thư viện Tam Hoàng.
Chỉ là vẫn chưa cơ hội nào.
Bây giờ, sau khi hắn biết được chuyện của bí cảnh Huyền Không, thì Chu Mộc cảm thấy đây là một cơ hội.
Nếu hắn có màn thể hiện xuất sắc ở trong bí cảnh Huyền Không, vậy việc hắn có thể gia nhập vào Thư viện Tam Hoàng, cơ bản là ván đã đóng thuyền.
Hơn nữa quan trọng nhất là.
Lúc làn sóng trong bí cảnh Huyền Không tỏa ra.
Rồng vàng khí vận trong đầu hắn lại bị dấy lên cuồn cuộn, cứ như nảy sinh ra lực hấp dẫn và tác động nào đó vậy.
Đây là lần đầu tiên xuất hiện điều này.
Sự phát hiện này khiến cho Chu Mộc ngạc nhiên và mừng rỡ vô cùng.
Tuy hắn cũng có Chân huyết Thánh Long và lá bài tẩy.
Nhưng hắn biết, lá bài tẩy thật sự của hắn chính là rồng vàng khí vận này.
“Chẳng lẽ bên trong bí cảnh Huyền Không này, có thể cho ta tìm được bản nguyên của rồng vàng khí vận chân chính?”
Vừa nghĩ tới đây, Chu Mộc đã cảm thấy rất hưng phấn trong lòng.
Đồng thời, ánh mắt của hắn cũng dời về phía Quân Tiêu Dao ở xa xa, trong mắt hắn mang theo nỗi hận khắc cốt ghi tâm huy chi bất khứ.
“Đợi ta lấy được bản nguyên rồng vàng khí vận bản nguyên hoàn chỉnh, ta nhất định sẽ rửa nhục trước!”
Lối vào bí cảnh Huyền Không đã hoàn toàn ổn định rồi.
Thiên kiêu của các phe thế lực, toàn bộ đều không kìm được mà bắt đầu tiến vào.
Tuy bên trong bí cảnh Huyền Không có thể sẽ có nguy hiểm rất lớn.
Nhưng đối với tu sĩ mà nói, không tiến tắc thối.
Nếu làm gì cũng rụt rè e sợ, vậy thì còn tu luyện cái gì nữa?
Huống hồ chi, tuy độ nguy hiểm rất lớn, nhưng cơ duyên cũng không nhỏ.
Nói không chừng là có thể tìm được cơ duyên với người sáng lập của Tử Vũ Thiên Tôn, từ đó nghịch thiên quật khởi, lập nên cơ nghiệp bất hủ.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Quân Tiêu Dao bình tĩnh nói.
Đám người Lạc Lạc cũng khẽ gật đầu.
Mà lúc này, ở phía Thư viện Tam Hoàng, giọng nói của Kiếm Vạn Tuyệt truyền tới.
“Bên trong bí cảnh Huyền Không, ngươi và ta nhất định sẽ đánh một trận!”
Trong mắt của Kiếm Vạn Tuyệt hiện lên chiến ý.
Cái ánh mắt này khiến cho Quân Tiêu Dao không thể không nghĩ đến Diệp Cô Thần của Cửu Thiên Tiên Vực.
Hắn cũng giống người này, đều là một kẻ điên hiếu chiến, lấy chiến đấu ra làm thú vui, còn để tôi luyện kiếm đạo của mình.