Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ngươi nguyện ý là được rồi.”
Bản thân Kiếm Vạn Tuyệt không để ý thì Quân Tiêu Dao cũng không quan trọng. Tuy đối với hắn, Kiếm Vạn Tuyệt có cũng được không có cũng không sao, nhưng dù sao cũng là thiên kiêu cấp phá cấm, cũng không phải rau cải trắng.
Cho dù không có tư cách làm tùy tùng của hắn thì sau này sắp xếp Kiếm Vạn Tuyệt đến Quân Đế Đình, xem như đưa nhân tài cho Quân Đế Đình.
Sau khi Quân Tiêu Dao đồng ý, Kiếm Vạn Tuyệt vui mừng vô cùng.
Hắn có một linh cảm, tương lai của mình sẽ rất tươi sáng.
Còn về ảnh hưởng khi rời khỏi thư viện Tam Hoàng, hắn căn bản không quan tâm.
“Tiếp theo ta còn có việc khác, ngươi đi tìm cơ duyên trước đi.”
“Nếu như gặp được người của Thư viện Truyền Thừa thì giúp đỡ.” Quân Tiêu Dao nói.
“Vâng.” Kiếm Vạn Tuyệt gật đầu.
Nếu đã quyết định đi theo Quân Tiêu Dao, Kiếm Vạn Tuyệt sẽ không nhăn nhó, làm giá.
Quân Tiêu Dao rời đi.
Nhìn bóng lưng hắn, Kiếm Vạn Tuyệt nhịn không được cảm thán: “Rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào, trình độ kiếm đạo lại tuyệt đỉnh như vậy.”
“Thậm chí ngay cả thiên kiêu cấp phá cấm cũng hoàn toàn không phải đối thủ của hắn.”
Kiếm Vạn Tuyệt cũng không ngốc.
Hắn biết với bản lĩnh của Thư viện Truyền Thừa hẳn là không mời chào được yêu nghiệt tuyệt thế như vậy.
Hắn còn có lai lịch khác.
Nếu không làm sao Kiếm Vạn Tuyệt lại muốn đi theo chứ?
Cho rằng hắn tùy tiện trở thành người hầu của người khác sao?
Có thể trở thành thiên kiêu cấp phá cấm, đương nhiên không phải kẻ ngốc.
Suy nghĩ xong, Kiếm Vạn Tuyệt cũng bay về một hướng khác.
Bên này, Quân Tiêu Dao tiếp tục xâm nhập vào bí cảnh Huyền Không. Hắn không ngờ Kiếm Vạn Tuyệt sẽ trở thành người hầu của hắn.
Nếu để người khác trong thất kiệt biết được, chỉ sợ sắc mặt sẽ rất đặc sắc.
Mà có lẽ sắc mặt của Bàng Mạc trưởng lão của thư viện Tam hoàng sẽ càng đặc sắc hơn.
Nhưng đây không phải điều Quân Tiêu Dao quan tâm.
Hiện giờ hắn đang để ý đến Chu Mộc kia.
Sau thất bại trong đại chiến trăm nước.
Bí cảnh Huyền Không này hẳn là sân khấu lớn nhất cho Chu Mộc vùng lên.
Hơn nữa căn cứ vào cách tiếp cận, nếu không có gì bất ngờ, chắc chắn Chu Mộc sẽ đạt được cơ duyên lớn nhất trong bí cảnh Huyền Không.
Còn Quân Tiêu Dao, trước mắt lại không cần hao tâm tổn trí.
Hắn chỉ cần chờ Chu Mộc tìm được cơ duyên rồi cướp là được.
Có thể nói Chu Mộc là con chuột săn kho báu, là người công cụ.
“Ngoài ra còn có nàng…”
Ánh mắt Quân Tiêu Dao sâu thẳm.
Người hắn để ý không chỉ có Chu Mộc.
Còn có thánh nữ Nhân Hoàng điện, Tống Diệu Ngữ.
Quân Tiêu Dao cảm thấy, nàng cũng là một công cụ tốt… Không, là đối tác.
Trong lòng Quân Tiêu Dao mưu tính, thân hình lướt qua không trung.
…
Bí cảnh Huyền Không rộng lớn.
Có không ít cơ duyên nhưng cũng có rất nhiều nguy hiểm.
Thiên kiêu của rất nhiều thế lực, sau khi truyền tống ngẫu nhiên tiến vào thì tụ tập với nhau lại thành một nhóm.
Lúc này, trong một khu vực ở bí cảnh Huyền Không.
Một thân hình vượt qua hư không.
Là sáu người còn lại trong thất tiệt của thư viện Tam Hoàng.
“Sao Kiếm Vạn Tuyệt còn chưa hội họp với chúng ta?”
Trong số sáu người, một nam nhân tóc đỏ hỏi.
Hắn là một trong thất kiệt của thư viện Tam hoàng, mang huyết mạch Viêm Cổ hiếm hoi, chiến lực phi phàm.
Tuy không đạt đến cấp độ Phá Cấm nhưng cũng không thua kém bao nhiêu.
“Chắc là Kiếm Vạn Tuyệt tìm người của Thư viện Truyền Thừa quyết đấu rồi.” Một vị khác trong thất kiệt nói.
“Không biết có kết quả gì.” Đô Nghị nói.
“Cái này còn cần phải nói sao, đương nhiên là Kiếm đại ca đè bẹp người nọ rồi.” Phương Tử Linh hừ một tiếng, nói.
Tuy giá trị nhan sắc của Quân Tiêu Dao đè ép tất cả nhưng nàng không cảm thấy năng lực của hắn nghịch thiên như vậy.
Nếu không một người có nhan sắc xuất chúng, thực lực cũng đỉnh cao thì quá đáng quá, không cho người khác đường sống.
Trên đời này không thể có một người hoàn hảo như vậy tồn tại.
“Ngươi chưa từng trải qua, nếu không cũng sẽ không nói như vậy.” Phía bên kia, Nguyên Lương nói.
Hắn và Đô Nghị đều tự mình lĩnh giáo thực lực khủng bố của Quân Tiêu Dao.
“Ta thấy các ngươi bị đánh bại mới nói như vậy, hai các ngươi không thể so sánh với thực lực của Kiếm đại ca. Các ngươi cộng lại với nhau cũng không đánh lại được Kiếm đại ca.” Phương Tử Linh bĩu môi nói.
Hai người im lặng.
Lúc này, thiên kiêu mang huyết mạch Cổ Viêm, Hỏa Càn nói.
“Tất cả các ngươi đừng ồn ào nữa, nhìn phía xa kia, hình như có chuyện gì đó…”
Những người còn lại cũng nhìn lại, thấy phía xa ngân hà đầy trời, ánh sáng chói lọi.
“Chẳng lẽ có bảo bối gì?”
Nghĩ đến đây, sáu người không còn chần chừ nữa mà bay đi.
Lúc này.
Phía hoàng hôn nơi chân trời.
Có một Tiên Đào thụ.
Đào thụ kia toàn thân óng ánh như thủy tinh.
Tán cây rực rỡ như ánh đèn, chiếu qua đám mây, lượn lờ trên đó.
Trong đó có hơn chục quả đào hồng hào như ngọc, tỏa ra mùi hương thơm ngát.
Còn có tiên vụ mờ mịt.
Lúc này, dưới gốc đào có một số người đang đứng.
Chính là nhóm người của Thư viện Truyền Thừa.
Đám người Lạc Lạc, Nguyên Bảo, Ngọc Hiên thái tử, Ngọc Nhàn công chúa, Triệu Hân đều đứng đây.
“Không ngờ là Tiên Đào thụ, thế mà trong bí cảnh Huyền Không lại có thứ này!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Hân lộ ra ý cười vui sướng.
Tiên Đào thụ là Bất Tử dược quý hiếm.
Tuy không thể so sánh với tiên dược trong truyền thuyết nhưng Tiên Đào thụ cũng không tệ.
Nhưng trong nhóm Bất Tử dược đã là tồn tại cực kỳ thượng thừa.
“Nguyên Bảo, ngươi lập được công lớn rồi!”
Lạc Lạc xoa đầu Nguyên Bảo, cười nói.
Trước đó, Nguyên Bảo cũng cảm giác được tồn tại của Tiên Đào thụ, dẫn bọn họ đến nơi này.
“Trong Tiên Đào kia có vật chất Tiên đạo hiếm có, còn có mười mấy viên, đủ chúng ta chia nhau.” Triệu Hân vui mừng nói.