Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mà đúng lúc này, một giọng nói có ý cân nhắc vang lên.
“Lại là Tiên Đào thụ, xem ra đúng là gặp may rồi.” Nghe được âm thanh này, đám người Triệu Hân bắt đầu lo lắng.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau. Người đến đương nhiên là sáu người trong thất kiệt của thư viện Tam Hoàng.
Sắc mặt đám người Triệu Hân trở nên khó coi.
Lạc Lạc như không ý thức được nguy cơ, mở miệng nói: “Đây là bọn ta phát hiện trước.”
“Nha đầu xinh đẹp kia, nhưng lời nói của ngươi ngây thơ quá.”
Hỏa Càn, một trong thất kiệt có đôi mắt màu vàng đỏ nhìn về phía Lạc Lạc, nhịn không được ngạc nhiên.
Một nữ tử xinh đẹp như tiên, thực sự hấp dẫn.
“Cẩn thận, đừng để vẻ ngoài của nàng lừa gạt, nàng không đơn giản như thế đâu.”
Đô Nghị bên cạnh nói.
Hắn đã từng chiến đấu với Lạc Lạc.
Biết nữ tử này không vô hại như vẻ bề ngoài của nàng.
“Đô Nghị, ta thấy ngươi thua một trận mà trở nên nhát như chuột vậy.” Hỏa Càn cười đùa nói.
Cả người hắn bốc cháy dữ dội, như thể sắp ra tay.
Lạc Lạc nhíu mày lại.
Vốn dĩ nàng có khả năng đánh nhau với Đô Nghị, sau đó lại ngâm trong bồn tắm Thần diệp Phù Tang với Quân Tiêu Dao, sức mạnh của nàng bây giờ đã mạnh hơn trước một chút.
Thất kiệt của thư viện Tam Hoàng thì sao, nàng cũng không sợ.
Ngay khi Lạc Lạc chuẩn bị xông lên.
Đột nhiên một giọng nói vang lên.
“Dừng tay!”
“Ai?”
Hỏa Càn nhìn lại.
Phát hiện người lên tiếng có một khuôn mặt bình thường.
Một thanh niên không có gì hấp dẫn.
“Ngươi là ai?”
Hỏa Càn cau mày hỏi.
Ở đâu ra tên chó mèo này dám ngăn cản hắn?
Nam thanh niên giơ tay lên, kéo da mặt đến biến dạng.
“Là ngươi…” Lạc Lạc sửng sốt.
Nam tử trẻ tuổi hiện thân này chính là Chu Mộc!
“Lại là ngươi!”
Ngọc Hiên thái tử và Ngọc Nhàn công chúa nhìn thấy Chu Mộc, cũng hơi bất ngờ.
Trong mắt Ngọc Hiên thái tử hiện lên vẻ lạnh lùng.
Ngày nào chưa trừ Chu Mộc thì ngày đó hắn khó yên trong lòng.
Ánh mắt của Chu Mộc nhìn về phía đám người Ngọc Hiên thái tử, cũng rất lạnh lùng.
Mối thù giữa hắn và Ngọc Hiên thái tử, không chết không hết.
Ban đầu, hắn rất vui khi nhìn thấy Ngọc Hiên thái tử và thất kiệt của Thư viện Tam Hoàng xảy ra xung đột.
Bọn họ chắc chắn phải chết.
Nhưng nhìn thấy Lạc Lạc cũng ở đó, Chu Mộc khó có thể làm ngơ được.
Hắn có thể lạnh lùng nhìn đám người Ngọc Hiên thái tử chết trong tay thất kiệt.
Nhưng không muốn nhìn thấy Lạc Lạc hương tiêu ngọc vẫn.
Dù sao trong lòng hắn vẫn còn tình cảm với Lạc Lạc.
“Lạc Lạc, đi theo ta, ta có thể bảo vệ ngươi.”
Lâu lắm mới nhìn thấy Lạc Lạc.
Nàng vẫn xinh đẹp thuần khiết, tuyệt trần như vậy.
Nhưng Lạc Lạc lại không đáp lại.
Nàng thu hồi ánh mắt, không nói thêm gì.
Lạc Lạc đã đi theo Quân Tiêu Dao, cũng biết sự thù hận của Chu Mộc đối với Quân Tiêu Dao.
Nếu nàng lại có liên hệ gì với Chu Mộc, khiến lòng Quân Tiêu Dao sinh ra khoảng cách thì phải làm sao?
Ở chung với Quân Tiêu Dao càng lâu, Lạc Lạc lại càng tận hưởng thời gian ở bên hắn.
Bởi vậy, Lạc Lạc hoàn toàn không muốn nói gì với Chu Mộc, cũng không muốn liên quan gì với hắn nữa.
Nhìn thấy Lạc Lạc cũng không nói chuyện với hắn, nhất thời vẻ mặt của Chu Mộc trở nên hơi khó coi.
Lạc Lạc bây giờ, ngay cả một câu cũng không muốn nói với hắn sao?
Trong quá khứ, bọn họ vẫn còn là bạn bè.
Quân Tiêu Dao!
Trong mắt Chu Mộc hiện lên sự lạnh lùng khắc cốt.
Đều là vì Quân Tiêu Dao, đã phá hỏng mọi kế hoạch của hắn, thậm chí còn cướp đi Lạc Lạc.
Nhìn tới đây, Ngọc Hiên thái tử lại cười khẩy, nói: “Sao thế, cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga à?”
“Ngươi so với Quân công tử, à không, căn bản là không thể so sánh được!”
Mà bên này, Hỏa Càn nhìn thấy cục diện đấy, trên mặt cũng là lộ ra vẻ cười cợt.
“À, hóa ra là anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng hình như mỹ nhân không cảm kích.”
Chu Mộc nghe vậy, sắc mặt càng xanh hơn.
Điều này khiến hắn cảm thấy, chính mình giống như một thằng hề!
Nhưng mà, hắn vẫn nhìn về phía Ngọc Hiên thái tử, lạnh lùng nói: “Bản thân ngươi cũng khó bảo toàn, còn cứng miệng như vậy!”
Chu Mộc, khoanh tay, đứng ở một bên, không nói nữa.
Hắn đã chủ động đề nghị giúp đỡ, nhưng Lạc Lạc ngay cả một câu cũng không muốn nói với hắn.
Vậy hắn còn có thể làm gì?
Chu Mộc cũng có lòng tự trọng, hắn không phải là cái loại liếm cẩu như Ô Ma hoàng tử.
Loại chuyện như quỳ liếm, hắn không làm được!
“Hừ, các ngươi đã muốn, vậy thì cho các ngươi Tiên Đào thụ này là được, chúng ta đi.” Triệu Hân nói.
Hảo hán phải biết tránh đi cái hại trước mắt.
Trong số mấy người bọn họ, chỉ có thực lực của Lạc Lạc là có thể đáng để xem một chút.
Mấy người bọn họ, chống lại thất kiệt của Thư viện Tam Hoàng, đó chính là tự nộp mạng.
Cho nên dù không cam lòng, Thư viện Truyền Thừa cũng chỉ có thể nhường.
“Khoan đã, ai cho các ngươi đi?”
Lời nói của Hỏa Càn mang theo ý đùa cợt, hắn giơ tay, hỏa ngục bùng lên một phương, lờ mờ vây khốn mấy người của Thư viện Truyền Thừa.
“Đây là ý gì?” Ánh mắt của Triệu Hân lạnh như băng.
“Bảo Thư viện Truyền Thừa các ngươi nhập vào Thư viện Tam Hoàng ta, lại còn ngang bướng, thật sự cho rằng mời tới một thiên kiêu, là có thể lật ngược tình thế?”
Giọng điệu của Hỏa Càn mang theo vẻ khinh thường.
“Đúng vậy, người mà các ngươi đang chờ đợi bây giờ, e là đã bị Kiếm đại ca giải quyết rồi.” Phương Tử Linh cũng mở miệng nói.
“Không thể nào, Tiêu Dao rất lợi hại.”
Lạc Lạc là người đầu tiên phản đối.
Nghe được lời này của nàng, lòng Chu Mộc càng thêm đau đớn.
Lạc Lạc vậy mà bảo vệ Quân Tiêu Dao như thế.
Trong thời gian ngắn như vậy, mối quan hệ giữa bọn họ, đã phát triển thân thiết như thế rồi sao?
“Hừm, tiểu nha đầu, không biết trời cao đất rộng, thiên kiêu cấp phá cấm đại diện cho cái gì, ngươi hoàn toàn không biết!”
Phương Tử Linh cũng nói với vẻ khinh thường.
Một tiểu nha đầu ngốc nghếch, chưa từng gặp thiên kiêu cấp phá cấm, lại cho rằng vị công tử áo trắng kia vô địch.
Đây không phải là điều nực cười sao?
“Được rồi, trực tiếp ra tay đi.” Hỏa Càn nói.
Mà ngay khi sáu người bọn họ sắp ra tay, có một luồng kiếm ý lạnh thấu xương tràn tới từ phía xa.
Cảm nhận được luồng khí tức quen thuộc, ngay lập tức trong mắt Phương Tử Linh lộ ra vẻ vui mừng.
“Là Kiếm đại ca, hắn tới rồi!”