Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bên trong Tử Sơn lòng và lòng lòng.
Còn có các loại tàn trận cổ xưa hung hiểm và cấm chế đáng sợ.
Đừng nói tu sĩ Chí Tôn thất cảnh.
Dù là vài Chuẩn Đế tùy tiện bước vào đều phải thân tử đạo tiêu.
Nhưng tất cả điều trên đều không phải là vấn đề đối với Chu Mộc có được rồng vàng khí vận.
Thời gian trôi qua chưa lâu, hắn tiến vào chỗ sâu nhất của Tử Sơn.
Mà cuối cùng, hắn đi tới một hang động cuối. Ở nơi cuối cùng, có một cửa đá cổ xưa, mặt ngoài điêu khắc hoa văn lộn ngược.
Mặt trời, mặt trăng và ngôi sao, sơn xuyên hà hải đều khắc trên nó.
Nếu tu sĩ biết rõ địa lý của Bắc Thiên giới vực này, tất nhiên sẽ phát hiện.
Núi sông trời trăng, sao khắc trên cửa đá, lỗi lạc, hiển hách giống hệt như Bắc Thiên giới vực!
“Đây, mở ra thế nào?” Chu Mộc tiến lên.
Mà lúc này, rồng vàng khí vận trong thức hải của hắn, bắt đầu chuyển động lần nữa.
Một luồng bí lực xuyên thấu qua ấn đường Chu Mộc, phát ra.
Sau đó, cửa đá cổ xưa bắt đầu rung động ùng ùng.
Tử khí mãnh liệt, dâng lên từ đó, khiến tầm nhìn của Chu Mộc đều là sương mù.
Thân hình hắn xuyên qua tử vụ, chỉ cảm thấy phía trước có một trận khí tức rất mênh mông.
Còn có một loại tiên ý huyền diệu, dường như khiến lỗ chân lông toàn thân hắn đều giãn ra.
Đồng thời, bên tai Chu Mộc còn nghe thấy một trận âm thanh kiểu rồng ngâm, trang nghiêm mênh mông cuồn cuộn, như Long Thần cổ xưa đang than nhẹ.
“Rốt cuộc là cái gì…”
Thân hình Chu Mộc gạt tử vụ ra, cảnh tượng trước mắt rộng mở trong sáng.
Mà vừa nhìn bên dưới, khiến ánh mắt Chu Mộc khựng lại, đầu óc trống rỗng, giống như hô hấp ngừng lại.
“Điều này…”
Chu Mộc điên cuồng hít một hơi, cảm giác đầu óc đang chấn động như sấm sét.
Chỉ vì cảnh tượng trước mắt quá rung động tinh thần!
Ở trước mặt của hắn có một con rồng!
Một con cự long màu vàng rất khổng lồ.
Lân giáp um tùm, rõ ràng rành mạch, tản ra một luồng uy nghiêm tối cao.
Chiếm cứ trong không gian nơi này, cứ như một ngọn núi rồng Thái Cổ, trấn áp tứ hải bát hoang
Hơn nữa điều khiến người ta rung động nhất chính là con cự long màu vàng không phải là sinh linh chân chính. Mà là một rồng vàng khí vận!
Nó có chung ngồn gốc với con rắn màu vàng trong thức hải của Chu Mộc!
Chỉ là so sánh với con rắn màu vàng trong thức hải Chu Mộc.
Con rồng vàng khí vận trước mắt mới thật sự là bản nguyên.
Giống như là bản tôn và phân thân vậy.
Hai bên hoàn toàn không phải một khái niệm.
Chu Mộc kích động tới hô hấp sắp ngưng lại.
Một con rắn màu vàng mang cơ duyên lớn như thế cho hắn.
Mà nếu như hắn chiếm được rồng vàng khí vận đầy đủ, vậy khí vận của hắn sẽ nghịch thiên như nào?
Sợ là không mất bao nhiêu thời gian, thiên kiêu cấp phá cấm đều sắp bị hắn dẫm ở dưới chân.
Về phần Quân Tiêu Dao... trong mắt Chu Mộc hiện lên thần mang lạnh lùng.
Đã có rồng vàng khí vận chân chính. Chỉ cần cho hắn đầy đủ thời giờ. Hắn sẽ nắm chắc rửa sạch nỗi nhục!
Trước mắt, rồng vàng khí vận chính là vật vô chủ.
Chẳng qua bởi vì Chu Mộc có con rắn màu vàng.
Thế nên đối với Chu Mộc, hiển nhiên rồng vàng khí vận có một loại cảm giác thân thiết.
Mà ở chỗ này, thứ hấp dẫn tầm mắt của Chu Mộc không chỉ là rồng vàng khí vận.
Lơ lửng ở phía dưới Kim Long chính là Tiên trì vô tận một phương, rất mênh mông.
Nước trong suốt, khí tức vật chất Tiên đạo bay lên.
Mà ở trung tâm của Tiên trì, bỗng có một đóa hoa sen màu tím.
Hoa sen mười tám cánh giống như hình thành từ thủy tinh tím, tử khí và khí ráng đậm đặc lượn lờ.
Nhìn qua rất mỹ lệ, xa hoa, tản ra một luồng khí tức thơm ngào ngạt.
Chu Mộc ngửi xong, cả người thông hiểu, cảm giác dường như cảnh giới bản thân bắt đầu nới lỏng, dần hướng lên tầng cao hơn.
“Đây là…”
Chu Mộc ngừng thở.
Chỉ ngửi thấy mùi thơm của đóa hoa sen màu tím đã khiến hắn có loại cảm giác bồng bềnh dục tiên.
Chí bảo này là vật trân quý nào vậy?
“Chẳng lẽ là tiên dược trong truyền thuyết sao?”
Hô hấp Chu Mộc dồn dập hẳn lên, ánh mắt trở nên cháy bỏng.
Thậm chí hắn cảm thấy Tử Sơn, bao gồm những khí ráng màu tím, tất cả đều là bởi vì một đóa sen tiên màu tím.
Cho dù không phải Tiên dược thật nhưng không kém bao nhiêu.
Có thể tưởng tượng, nếu Chu Mộc luyện hóa được đóa tiên liên màu tím thì sẽ có hiệu quả đối với hắn, tu vi cảnh giới đột nhiên tăng mạnh.
Hơn nữa rồng vàng khí vận hoàn chỉnh.
Vậy Chu Mộc thật sự sắp cất cánh.
Trái tim Chu Mộc đang đập thùng thùng.
Mà khi hắn ra tay muốn thu hoạch cơ duyên.
Một giọng nữ kinh ngạc bỗng nhiên vang lên.
“Đây là... rồng vàng khí vận!”
“Người nào?”
Chu Mộc xoay người, vẻ mặt thay đổi.
Một nữ tử đang mặc sa y màu sáng nện bước liên tục đến.
Nàng có mái tóc dài đen như mực, nụ cười trắng nõn trong sáng, ngũ quan tuyệt mỹ, làn da như ngọc.
Cả người như một pho tượng tiên tử, có loại khí chất thanh nhã xuất trần tuyệt vời.
Càng khiến người ta nghiêng mắt là trên người nữ tử này luôn tràn ngập một mùi thơm tươi mát, giống như mùi thơm của cơ thể, giống như mùi thuốc, khiến người ta thấy sảng khoái sau khi ngửi.
Chính là Thánh Nữ Nhân Hoàng điện, Tống Diệu Ngữ!
“Thánh Nữ Nhân Hoàng điện!”
Vẻ mặt Chu Mộc hơi trầm xuống.
Nếu như là những thiên kiêu khác thì Chu Mộc sẽ trực tiếp ra tay, có thể giải quyết sẽ giải quyết.
Nhưng thân phận người này là Thánh Nữ Nhân Hoàng điện quá đặc thù.
Trước tiên không nói Chu Mộc có năng lực giải quyết nàng hay không. Tuy có năng lực giải quyết. Vậy cũng để lại hậu hoạn vô cùng.
Chu Mộc gặp phải sự đuổi giết không ngừng nghỉ của Nhân Hoàng điện.
Thậm chí còn có tin đồn, Thánh Nữ Nhân Hoàng điện là đồ riêng của truyền nhân Nhân Hoàng Sở Tiêu.
Nếu như hắn giải quyết Tống Diệu Ngữ, đến lúc đó đắc tội truyền nhân của Nhân Hoàng, hậu quả rất nghiêm trọng.
Ít nhất sợ rằng Giới Trong Giới khó có đất cho hắn đặt chân, sẽ bị truy nã đã đường cùng.