Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Tại sao là nàng…”
Vẻ mặt Chu Mộc không thật sự dễ nhìn.
Đổi lại bất kỳ người nào khác, hắn không rối rắm như vậy.
Mà giờ khắc này ánh mắt Tống Diệu Ngữ không ở trên người Chu Mộc.
Mà rơi vào trên người rồng vàng khí vận chiếm cứ trong hư không, dồi dào như núi.
“Thật sự là rồng vàng khí vận, xem ra vài suy đoán của cấp trên quả nhiên không sai, rồng vàng khí vận xuất thế chứng tỏ Giới Trong Giới sẽ có thay đổi hoàn toàn mới.”
Ngay cả Tống Diệu Ngữ thanh nhã xuất trần, giọng điệu thản nhiên, trong lòng không thể bình tĩnh trở lại.
Rồng vàng khí vận chính là hiện thân của Giới Trong Giới.
Người có thể có được rồng vàng khí vận, hiển nhiên thành tựu tương lai không thể tưởng tượng.
Tống Diệu Ngữ không nghĩ phát hiện bất ngờ của bản thân lại có thể câu được một con cá lớn như vậy.
Đây quả thực là niềm vui bất ngờ trên trời rơi xuống.
“Thánh Nữ Nhân Hoàng điện, ngươi vẫn theo đuôi phía sau ta.” Chu Mộc lên tiếng nói.
Đổi lại bình thường gặp phải người đẹp tuyệt sắc bậc này như Tống Diệu Ngữ, tất nhiên thái độ hắn không như thế.
Nhưng bây giờ, tâm trạng của hắn rất tệ.
“Không nghĩ tới ngươi lại là người có may mắn lớn như vậy.”
“Nhưng ngươi biết tầm quan trọng của rồng vàng khí vận.”
“Chỉ có ở trong tay người thích hợp chân chính mới có thể phát huy hiệu quả lớn nhất.”
Lông mi Tống Diệu Ngữ dày đậm, ánh mắt nàng nhìn thẳng, nói.
Vẻ mặt Chu Mộc hoàn toàn âm trầm.
Lời này của Tống Diệu Ngữ đã nói rất uyển chuyển.
Đơn giản là nói hắn không xứng nhận được rồng vàng khí vận.
Về phần người thích hợp chân chính là ai, điều này còn cần nghĩ sao?
“Thế nên, Thánh nữ cho là truyền nhân của Nhân Hoàng mới là ứng viên thích hợp nhất.” Chu Mộc âm thầm cắn răng phun ra.
Ánh mắt Tống Diệu Ngữ cụp xuống, không lên tiếng nhưng hiển nhiên là chấp nhận.
“A…”
Chu Mộc không nhịn được cười trào phúng, nói: “Không hổ là Thánh Nữ Nhân Hoàng điện, thật đúng là trung trinh như một.”
“Quả nhiên như tin đồn, ngươi cũng chỉ là đồ riêng của truyền nhân Nhân Hoàng, chim trong lồng mà thôi.”
Muốn để Chu Mộc nhường rồng vàng khí vận, đó là điều vạn không được.
Đây cũng là cọng rơm duy nhất hắn dựa vào để nổi dậy, nếu như buông lỏng, vậy hắn hoàn toàn rơi vào trầm luân, vĩnh viễn khó quật khởi.
Thế nên đừng nói là Thánh Nữ Nhân Hoàng điện Tống Diệu Ngữ ở chỗ này, cho dù là Nhân Hoàng truyền nhân Sở Tiêu ở chỗ này, Chu Mộc cũng phải tranh giành, không thể từ bỏ.
Mà Tống Diệu Ngữ nghe thấy nói thế, tay ngọc mảnh khảnh bất giác nắm chặt.
Dung nhan tuyệt mỹ như điêu khắc, không có có mảy may biến động.
Mọi người coi nàng là bình hoa, làm nền, đồ chơi của truyền nhân Nhân Hoàng.
Nhưng nàng là người có lòng tự ái và tôn nghiêm của mình!
Thấy Tống Diệu Ngữ thay đổi cảm xúc rất nhỏ. Ánh mắt Chu Mộc sáng ngời.
Hắn muốn nhiễu loạn tinh thần Tống Diệu Ngữ, sau đó lại nhân cơ hội ra tay.
Hắn tiện đà nói: “Để ta suy nghĩ, Thánh nữ ngươi chính là Vạn Dược Bảo Thể.”
“Chẳng lẽ, bản thân ngươi chính là một đại dược thân thể đồng tử, chỉ đợi thời cơ hoàn toàn trưởng thành sẽ bị truyền nhân Nhân Hoàng hái?”
“Nếu là như vậy, Thánh Nữ ngươi không tránh khỏi quá bi thảm đi.”
“Toàn tâm toàn ý vì Nhân Hoàng điện, suy nghĩ cho truyền nhân Nhân Hoàng, bản thân lại có kết cục như vậy!”
Chu Mộc liên tiếp châm chọc, muốn tìm cơ hội làm dao động tinh thần Tống Diệu Ngữ.
Tống Diệu Ngữ không nói một lời, ánh mắt rất lạnh lùng, đôi mắt phủ băng sương.
Nàng trực tiếp ra tay, bàn tay trắng nõn giơ lên, chưởng phong mênh mông, trấn áp về phía Chu Mộc!
Nhìn thấy Tống Diệu Ngữ ra tay, Chu Mộc cũng không dám khinh địch.
Tuy rằng mới vừa rồi hắn trào phúng Tống Diệu Ngữ là bình hoa.
Nhưng ngẫm lại cũng biết, thân là thánh nữ Nhân Hoàng điện, làm sao Tống Diệu Ngữ có thể thật sự là bình hoa.
Trên thực tế, Tống Diệu Ngữ chẳng những không phải bình hoa.
Ngược lại thực lực và thủ đoạn của nàng còn rất mạnh. Thậm chí, một vài tàn chiêu Nhân Hoàng còn lưu lại của Nhân Hoàng điện, Tống Diệu Ngữ đều có thể lĩnh ngộ, thông hiểu đạo lí.
Nếu không có truyền nhân Nhân Hoàng Sở Tiêu ở đây, sao Tống Diệu Ngữ có thể trở thành nền?
Giờ phút này, Tống Diệu Ngữ ra tay, thần liên pháp tắc bắn ra như thất luyện, khí tức mênh mông.
Thực lực của Tống Diệu Ngữ, rõ ràng cũng là cấp phá cấm!
Trên thực tế, đây là đương nhiên.
Thân là một trong thế lực Tam Hoàng, thánh nữ của Nhân Hoàng điện.
Tống Diệu Ngữ không phải thiên kiêu cấp phá cấm, mới có thể khiến cho người ta ngoài ý muốn.
Cảm nhận được thực lực của Tống Diệu Ngữ, vẻ mặt Chu Mộc cũng ngưng trọng.
Tuy rằng trong khoảng thời gian này, dựa vào rồng vàng khí vận, hắn đạt được không ít cơ duyên, chiếm được sự phát triển rất lớn.
Nhưng nói thật, cách cấp phá cấm còn có chút khoảng cách.
Nói cách khác, lúc trước hắn đối mặt với Kiếm Vạn Tuyệt, cũng sẽ không cố kỵ như vậy.
Hơn nữa cấp phá cấm, nếu dễ đạt được như vậy, ở Giới Hải cũng sẽ không thưa thớt như thế.
Cho nên, Chu Mộc cũng toàn lực ra tay, không có chút giấu dốt.
Hắn thúc giục Chân huyết Thánh Long trong cơ thể, khí huyết cả người bốc lên, tu vi tăng vọt một khoảng, theo chiều ngang.
Hai người nhất thời chiến cùng một chỗ.
Ống tay áo Tống Diệu Ngữ uyển chuyển, váy lụa lay động.
Nhìn qua rất đẹp, giống như thiên nữ vũ động thần phong.
Nhưng nhất chiêu nhất thức, uy năng đều lớn mạnh tới cực điểm, thần huy lóe ra, sáng mờ lưu chuyển, có bí lực khủng bố tung ra.
Vẻ mặt Chu Mộc đột nhiên biến đổi.
Vị thánh nữ phong tư trác tuyệt này, thủ đoạn thật sự không yếu.
Nếu Chu Mộc hoàn toàn lấy được cơ duyên ở đây, chống lại Tống Diệu Ngữ, đương nhiên không có bất kì áp lực.
Nhưng hiện tại, hắn còn chưa lấy được cơ duyên.
Cho nên trong nhất thời, Chu Mộc đều bị Tống Diệu Ngữ áp chế, khóe miệng có chút ho ra máu tươi.