Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Một bóng người đột nhiên lóe lên.
Chính là một nam nhân trẻ tuổi áo khoác tuyết trắng.
Chính là Vô Lượng thánh tử của Vô Lượng môn.
Chỉ là giờ phút này thân hình hắn có chút chật vật.
Hiển nhiên ở trong bí cảnh Huyền Không, gặp phải hung hiểm không nhỏ.
“Coi như có chút thu hoạch, nhưng mà có thể sống đi ra đã không tệ rồi.” Vô Lượng thánh tử cảm thán một tiếng.
Mà bên kia, một cô gái hoa nhan nguyệt mạo cũng xuất hiện.
Chính là Tinh Nguyệt Thánh Nữ của Tinh Nguyệt thánh đảo.
Trên mặt của nàng có một chút ý cười động lòng người hiển nhiên thu hoạch không tầm thường.
Nhưng mà lúc này, có một đám người lại la hét trong đau đớn.
Chính là Tử Vũ Thiên Tông.
Thiếu tông chủ của Tử Vũ Thiên Tông bọn họ, Tử Thiên Diêm, vẫn chưa hiện thân.
Hơn nữa có tin tức truyền đến, mệnh bài mà Tử Thiên Diêm để lại ở Tử Vũ Thiên Tông đã vỡ vụn.
Đại biểu thiếu tông chủ của Tử Vũ Thiên Tông đã ngã xuống ở trong bí cảnh Huyền Không.
Có một vài người nhìn thấy điều này, khẽ lắc đầu cảm thán.
Nghe đồn tổ sư khai phái của Tử Vũ Thiên Tông bọn họ, là lấy được cơ duyên ở trong bí cảnh Huyền Không, mới sáng lập Tử Vũ Thiên Tông.
Mà hiện tại, thiếu tông chủ của Tử Vũ Thiên Tông cũng ngã xuống ở trong đó.
Nhất ẩm nhất trác, đều có định sổ.
Nhưng mà, so với mấy thiên kiêu này.
Mọi người càng thêm chú ý, thật ra là thư viện Tam Hoàng và Thư viện Truyền Thừa.
Đấu sức của hai phương thế lực này mới là trọng điểm của mọi người.
Mà đúng lúc này.
Lần thứ hai có một hàng bóng dáng, từ trong bí cảnh Huyền Không xuất hiện.
Chính là đám nhân vật thất kiệt Phương Tử Linh, Hỏa Càn, Đô Nghị, Nguyên Lương.
“Ha ha, bọn họ đã trở lại.” Bàng Mạc trưởng lão cười.
Nhưng mà hắn liếc mắt một cái nhìn lại, ngây ngẩn cả người.
Bởi vì đám người Phương Tử Linh, vẻ mặt đều thất thần, giống như đã mất hồn.
“Các ngươi.... Sao lại thế này, gặp phải hung hiểm gì?”
Bàng Mạc trưởng lão sửng sốt, ý cười trên mặt ngưng đọng lại. Sau đó hắn bỗng nhiên nhận ra, có một người không thấy.
“Kiếm Vạn Tuyệt đâu, hắn đi đâu rồi.” Bàng Mạc trưởng lão không nhịn được thất thanh nói.
Đây chính là một thiên kiêu cấp phá cấm, nếu tổn thất rồi, đối với thư viện Tam Hoàng mà nói, tuyệt đối là một đả kích thật lớn!
Khóe miệng Phương Tử Linh hơi run rẩy, nhưng vẫn chưa nói cái gì, mất hồn mất vía đến cực điểm!
Đúng lúc này.
Lần thứ hai có một hàng bóng dáng, từ trong bí cảnh Huyền Không hiện thân.
Chính là đám người Quân Tiêu Dao.
Làm cho sắc mặt Bàng Mạc trưởng lão đọng lại chính là.
Nam nhân đi theo bên cạnh Quân Tiêu Dao, giống như tùy tùng thị vệ.
Không phải Kiếm Vạn Tuyệt, còn là người nào?
“Kiếm Vạn Tuyệt, ngươi đang làm cái gì?” Bàng Mạc trưởng lão trừng to mắt, không nhịn được quát.
Tiếng gầm của Bàng Mạc trưởng lão, chắc chắn đã thu hút sự chú ý của toàn trường.
Mọi người có mặt, đều mở to mắt nhìn.
“Vị thiên kiêu cấp phá cấm kia của Thư viện Tam Hoàng sao lại đi theo sau công tử của Thư viện Truyền Thừa giống như một người hầu thế?”
“Rốt cuộc đây là chuyện gì?”
Chẳng trách mọi người có mặt đều bối rối như vậy.
Ngay cả Bàng Mạc trưởng lão, cũng lộ ra vẻ mặt sửng sốt.
Hắn còn hy vọng Kiếm Vạn Tuyệt có thể dạy cho thiên kiêu của Thư viện Truyền Thừa một bài học sâu sắc.
Nhưng rốt cuộc đây là chuyện gì?
Đối mặt với câu hỏi của Bàng Mạc trưởng lão và sự nghi ngờ của mọi người.
Vẻ mặt của Kiếm Vạn Tuyệt lại rất thờ ơ.
Hắn mang Kiếm Đạo Chi Tâm trong người.
Cho dù bị Quân Tiêu Dao nghiền ép như vậy, cũng không tan vỡ tâm đạo.
Có thể thấy khả năng chịu đựng áp lực của Kiếm Vạn Tuyệt vẫn rất mạnh, càng không quan tâm tới ánh mắt của ngoại giới.
Hắn chỉ thản nhiên chắp tay nói với Bàng Mạc trưởng lão.
“Cảm ơn Thư viện Tam Hoàng đã bồi dưỡng, cho tới nay, nhưng từ nay trở đi, ta sẽ rút khỏi Thư viện Tam Hoàng.”
“Từ nay về sau, ở dưới trướng của công tử, trở thành người hầu của hắn, truy tìm chân lý kiếm đạo tối cao.”
Kiếm Vạn Tuyệt dứt lời, toàn trường tĩnh lặng, im bặt như ve sầu mùa đông!
Vẻ mặt của nhiều người, đều là cực kỳ phấn khích, không nói ra lời.
Một vị thiên kiêu cấp phá cấm, chịu trở thành người hầu của người khác, đây là trường hợp ảo ma gì vậy?
Vẻ mặt của Bàng Mạc trưởng lão hơi sửng sốt, sau đó hét lên: “Kiếm Vạn Tuyệt, ngươi đang phát điên gì thế?”
Hắn thật sự cảm thấy Kiếm Vạn Tuyệt điên rồi. Từ bỏ vị trí đứng đầu thất kiệt Thư viện Tam Hoàng, chạy đi làm người hầu cho người khác.
Đây không phải bị điên thì là gì?
“Thư viện Tam Hoàng không thể khiến kiếm đạo của ta tiến bộ, nhưng công tử lại có thể.”
Nhắc tới Quân Tiêu Dao, trong mắt của Kiếm Vạn Tuyệt, vẫn tràn đầy sự khâm phục.
Nhân vật tuyệt thế bậc này khiến hắn cam tâm tình nguyện thần phục.
Lúc này, ánh mắt của mọi người, lại đổ lên người Quân Tiêu Dao.
Bọn họ vô cùng ấn tượng với vị công tử áo trắng này, người có màn thể hiện kinh diễm trong buổi tiệc trà.
Nhưng cũng không ngờ, lại mạnh đến mức ngay cả Kiếm Vạn Tuyệt đứng đầu thất kiệt Thư viện Tam Hoàng, cũng tự nguyện thần phục.
Hơn nữa không phải là tùy tùng, mà là người hầu.
Sự khác biệt giữa hai cái này là rất lớn.
“Thư viện Truyền Thừa, như này là đã chiêu mộ được một vị thần tiên rồi!”
“Đúng vậy, hiện tại Thư viện Truyền Thừa ít nhất cũng có thể tiếp tục tồn tại, nhưng thể diện của Thư viện Tam Hoàng thì mất sạch rồi.”
“Đúng vậy, thiên kiêu kiệt xuất nhất của Thư viện Tam Hoàng, trở thành người hầu cho người khác, như thế ai còn muốn tới Thư viện Tam Hoàng.”
“Uy danh của Thư viện Tam Hoàng sẽ bị ảnh hưởng.”
Nghe thấy những lời bàn tán to nhỏ xung quanh.
Bàng Mạc trưởng lão nổi gân xanh ở thái dương, vẻ mặt méo mó.
Hắn thật sự muốn trực tiếp ra tay.
Khí tức trên người cũng khẽ động.
Cảm nhận được khí tức này, mọi tu sĩ của thế lực các phương đều lộ ra vẻ ngạc nhiên nghi ngờ.