Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thanh niên không ngờ rằng chẳng qua chỉ là đùa giỡn một chút thiếu nữ nhà lành thôi mà cũng đụng phải người tầm cỡ như này?
Thiên kiêu cấp phá cấm thì cũng thôi đi.
Công tử áo trắng này còn khiến thiên kiêu cấp phá cấm cam nguyện làm nô bộc mới là đáng sợ nhất!
Tuy lúc này Quân Tiêu Dao không có tiết lộ ra bất luận khí tức gì nhưng vẫn tạo cho người ta một cảm giác hết sức thần bí, vô cùng nguy hiểm.
Dù sao không biết mới thứ khiến người sợ hãi cũng như kiêng kỵ nhất.
Quân Tiêu Dao quá mức thâm sâu khó dò.
Thanh niên cũng không ngốc.
Vốn là cháu trai của một đạo tặc, điều duy nhất hắn được rèn luyện từ khi còn nhỏ chính là khả năng quan sát.
Khả năng quan sát biết người nào có thể động vào được, người nào không thể động.
Công tử áo trắng này hiển nhiên là thuộc về phương diện tuyệt đối không thể động vào.
Nghĩ tới đây, thanh niên cũng là có khổ khó nói, mồm miệng đắng chát.
Thật sự là ra cửa không xem trước lịch, gặp phải người như này.
“Này… vị công tử này, đều là hiểu lầm.”
Mặt thanh niên nặn ra một nụ cười gượng.
Quân Tiêu Dao không để ý đến, hắn cũng cũng không thèm để ý loại người này.
Hắn chuyển tầm mắt về phía thiếu nữ tóc đỏ.
Phải công nhận thiếu nữ tóc đỏ này rất xinh đẹp.
Tóc đỏ như tơ lụa đỏ rực, bóng mượt, làm nổi bật gương mặt trắng nõn.
Ngũ quan thanh tú, mũi ngọc tinh xảo, môi đỏ nhỏ nhắn.
Nhận thấy ánh mắt Quân Tiêu Dao đang dừng trên mặt mình, một người có tính cách ngay thẳng nhiệt liệt như thiếu nữ tóc đỏ lần đầu tiên cảm giác được cái gọi là ngượng ngùng và rụt rè.
Nàng vô thức cúi đầu, vẻ mặt hơi ngượng ngùng.
“Ta…”
Thanh niên bên cạnh thấy mà cạn lời.
Thời đại này, thật sự chính là chỉ nhìn mặt.
Hắn cảm thấy, nếu như công tử áo trắng muốn trói nàng đi làm phu nhân khéo có khi nàng thật đúng là ỡm ờ…
Dĩ nhiên, với Quân Tiêu Dao thì hắn chỉ là đơn thuần muốn xác định thân phận của thiếu nữ thôi.
Hắn sẽ không can thiệp linh tinh chỉ vì thiếu nữ xinh đẹp, hắn không có rảnh.
Quân Tiêu Dao mở miệng dò hỏi đầy lạnh nhạt: “Hoàng Chỉ là gì của ngươi?”
Nghe câu hỏi của Quân Tiêu Dao, đôi mắt đỏ của thiếu nữ tóc đỏ hơi hơi trợn to.
“Công tử quen biết tỷ tỷ của ta?”
Thiếu nữ cảm thấy không thể tưởng tượng được.
“Tỷ tỷ ngươi à.”
Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu, đây là điều trong dự đoán.
Không sai, trước đó hắn đã cảm ứng được, trên người thiếu nữ tóc đỏ này có khí tức của một loại huyết mạch đặc thù.
Đó chính là huyết mạch Thần Hoàng.
Mà loại huyết mạch này, lúc trước hắn đã từng cảm ứng được trên một người.
Đó chính là Hoàng Chỉ - đệ tử của Phù Dao Thánh Vương ở Địa Hoàng cung.
Trước đó thành lũy Tam Hoàng đại chiến với thiên kiêu Bạt tộc, ải Đông Lĩnh mời các chiến tướng của thế lực Tam Hoàng Giới Trong Giới, trong đó có Hoàng Chỉ.
Các chiến tướng khác của thế lực Tam Hoàng ai cũng có địch ý với Quân Tiêu Dao, cuối cùng đều đã chết.
Chỉ có Hoàng Chỉ là có quan hệ không tệ với hắn.
Khi đó, Quân Tiêu Dao cũng cứu nàng.
Mà bây giờ, Quân Tiêu Dao cảm thấy trong cơ thể thiếu nữ tóc đỏ có huyết mạch Thần Hoàng.
Vì vậy hắn nhớ tới Hoàng Chỉ, cảm thấy phải chăng các nàng là cùng tộc, cho nên ra tay cứu giúp.
“Ta tên là Hoàng Thanh Nhi, Hoàng Chỉ là tỷ tỷ của ta, bọn ta đều thuộc Hoàng tộc.”
Thiếu nữ tóc đỏ tên là Hoàng Thanh Nhi nói.
“Thì ra là thế.”
Quân Tiêu Dao gật đầu đầy lạnh nhạt.
Hoàng Thanh Nhi chớp đôi mắt đỏ, nhìn Quân Tiêu Dao.
Tỷ tỷ từ lúc nào mà quen biết một nam tử đẹp đẽ tuyệt thế như này?
Chẳng lẽ, nam tử này là đạo lữ của tỷ tỷ?
Trong cái đầu nhỏ của Hoàng Thanh Nhi lập tức nghĩ rất nhiều, nàng vẫn là không nhịn được tò mò, dò hỏi: “Xin hỏi quan hệ giữa công tử và tỷ tỷ của ta…”
“Tính là bằng hữu đi.” Quân Tiêu Dao nói.
“Phù…”
Chẳng biết tại sao nghe được đáp án này, trong lòng Hoàng Thanh Nhi buông lỏng, thở phào nhẹ nhõm.
Nói như vậy, nàng liền không cần để ý, càng không cần phải tranh đoạt cùng tỷ tỷ…
Phi! Phi! Phi!
Ta đang suy nghĩ cái gì?
Khuôn mặt Hoàng Thanh Nhi ửng hồng, nhanh chóng đè xuống suy nghĩ bậy bạ trong đầu.
Nàng phải tém tém lại, không thể cứ nhìn thấy công tử anh tuấn là suy nghĩ bay xa được.
Quân Tiêu Dao đương nhiên sẽ không để ý Hoàng Thanh Nhi đang nghĩ cái gì.
Hắn bình bình nói: “Nếu nguy hiểm giải trừ, vậy tạm biệt.”
Quân Tiêu Dao cũng chính là nể mặt Hoàng Chỉ mới thuận tay giúp một chuyện mà thôi.
Ngược lại hắn sẽ không quan tâm quá nhiều.
“Công tử…”
Nghe Quân Tiêu Dao nói vậy, Hoàng Thanh Nhi ngập ngừng.
Mà thanh niên kia lại là âm thầm cắn răng, kiên trì tiến lên phía trước nói.
“Công tử định đi đâu, chẳng lẽ là Tây Lăng thần khoáng, lẽ nào cũng là tới đổ thạch thịnh hội?”
“Đổ thạch thịnh hội?”
Thanh niên thấy thế, xum xoe: “Công tử hẳn là lần đầu tới Tây Thiên giới vực nên có điều không biết.”
“Gần đây, Tây Lăng thần khoáng thường xuyên có dị động, phun ra không ít tiên sơn nguyên, nguyên thạch các loại.”
“Thế là tổ chức đổ thạch thịnh hội, nói không chừng liền có bảo vật kinh thiên, không biết công tử có thấy hứng thú chăng?”
“Hm có vẻ thú vị.” Quân Tiêu Dao cười lạnh nhạt.
Hắn vốn chuẩn bị đi Tây Lăng thần khoáng.
“Công tử nếu như không ngại, ta có thể dẫn công tử đi đến đó, dù sao nói thế nào thì cũng xem như địa bàn của ta.”
Thanh niên cười nói.
Hắn sở dĩ như vậy tất nhiên là do muốn kết giao Quân Tiêu Dao.
Người tầm cỡ thế này hiếm khi gặp được. Đừng nói Quân Tiêu Dao, Kiếm Vạn Tuyệt - thiên kiêu cấp phá cấm này cũng đáng giá hắn kết giao.
“Ngươi là…”
Quân Tiêu Dao nhìn về phía thanh niên.
Thanh niên nói: “Khụ khụ, quên tự giới thiệu, tại hạ tên là Hách Nhân.”
Quân Tiêu Dao nghe vậy, nhìn bộ dáng như tên vô lại với cái mũi khoằm trên gương mặt xấu xí của thanh niên.
Cảm giác thật là không phù hợp với tên của hắn.
“Gia gia của ta là Hách Chính Nghĩa, chính là tên cướp nổi danh Tây Thiên giới vực, là một Chuẩn Đế cửu kiếp đỉnh phong.”
Hách Nhân nói ra, giọng nói khó nén đắc ý.
Quân Tiêu Dao hơi im lặng.
Rõ ràng là ông cháu làm cướp, lại tên Hách Nhân, Hách Chính Nghĩa, này thật đúng là…
“Phi, không phải là một đám giặc cỏ tặc phỉ à, còn làm bộ ghê gớm.”
Hoàng Thanh Nhi nhổ một ngụm nước bọt.
Đối với Hách Nhân - người muốn trói nàng trở về làm áp trại phu nhân, nàng đương nhiên sẽ không ưa.