Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Khục…” Hách Nhân vội ho một tiếng.
Quân Tiêu Dao cũng không bởi vì xuất thân của Hách Nhân là giặc cỏ mà có thành kiến gì.
Hắn cũng không thèm để ý.
Nhưng người kiểu như này thì hẳn là khá nhanh nhạy trong nắm bắt tin tức.
Có hắn, chắc hẳn sẽ tránh được không ít phiền toái.
“Cũng được, ta cũng có chút hứng thú.” Quân Tiêu Dao nói.
“Ha ha, thẳng thắn nhanh gọn, có phúc kết giao với công tử cũng là một chuyện may mắn.”
Thấy Quân Tiêu Dao cũng không ghét thân phận của hắn, Hách Nhân cười một tiếng.
Dù thế nào đi nữa, tuy không thể thâm giao nhưng cùng người tầm cỡ này kết một thiện duyên vẫn là không có vấn đề, chẳng có hại.
“Công tử, ta…”
Hoàng Thanh Nhi muốn nói lại thôi, giống như có gì đó khó mở miệng.
Quân Tiêu Dao cũng không đến mức quá thiếu tinh tế, mở miệng nói: “Thanh
Nhi cô nương nếu như không ngại, vậy cũng đi cùng đi.”
“Đa tạ công tử.”
Hoàng Thanh Nhi cười một tiếng, nàng vừa rời nhà trốn đi, tất nhiên không thể trở về.
Mà nếu như nàng đi một mình thì sợ là lại gặp phải nguy hiểm giống như vậy, nhưng đi cùng với Quân Tiêu Dao thì có thể tránh khỏi vấn đề này.
Quân Tiêu Dao chỉ là nhìn thoáng qua đã cho người ta một cảm giác an toàn.
Sau đó bọn họ đi cùng nhau.
Không thể không nói, tuy rằng Hách Nhân này làm người khéo đưa đẩy.
Nhưng quả thực hắn cũng có giới thiệu cho Quân Tiêu Dao một số tình huống của Tây Thiên giới vực.
Tây Thiên giới vực tình huống phức tạp, các đại thế lực chiếm giữ tại đây.
Gia gia hắn là một tên cướp tiếng tăm lừng lẫy bên Tây Lăng thần quặng.
Vốn cũng chỉ là thổ phỉ nơi nơi đánh cướp tu sĩ người tầm bảo.
Nhưng ngoài ý muốn phát hiện một vài cơ duyên trong Tây Lăng thần quặng, bởi vậy mới trở thành cướp lớn một phương.
Có thể nói, những cướp lớn này tuy rằng không thể so sánh với thế lực bất hủ chân chính.
Nhưng ở Tây Thiên giới vực cũng coi như một lực lượng cực kỳ không yếu.
Tuy là Quân Tiêu Dao xuất thân cao quý, thân phận bất phàm.
Nhưng hắn cũng không hề có ý kỳ thị gì cả.
Theo hắn thấy, thế giới này cái gì cũng là hư ảo, chỉ có lực lượng mới là thật.
Làm thổ phỉ có thể làm đến mức này cũng coi như khá tốt rồi.
Lúc sau, bọn họ cùng thuyền.
Sau khi nhìn thấy Lạc Lạc, Hách Nhân càng có cảm giác giật nảy mình.
Lạc Lạc đẹp, tất nhiên không cần nhiều lời.
Nhưng Hách Nhân không dám nhìn nhiều, dẫu sao hắn cũng không muốn đắc tội Quân Tiêu Dao.
Mà sau khi Hoàng Thanh Nhi nhìn thấy Lạc Lạc, trong mắt cũng hiện lên một vệt kinh diễm, sau đó hơi thoáng ảm đạm.
Quả nhiên, bên cạnh nam nhân ưu tú chưa bao giờ thiếu nữ tử kinh diễm.
Nhưng rất nhanh, Hoàng Thanh Nhi vẫn hoà hợp với Lạc Lạc, bọn họ nói chuyện tương đối hợp ý.
Mà Quân Tiêu Dao thì lại nói với Hách Nhân.
“Chuyện về Đổ thạch thịnh hội, nói ta nghe một chút.”
Hắn sở dĩ cảm thấy hứng thú là vì hắn cảm thấy, bình thường loại thịnh hội đều là nơi đứa con khí vận thích chiếu cố nhất.
Cũng là sân khấu bọn họ làm màu vả mặt tốt nhất.
Quân Tiêu Dao tới Tây Thiên giới vực ngoài muốn dò la tình huống của Vân Khê ra.
Chủ yếu nhất là muốn điều tra về con rồng khí vận của Tây Thiên giới vực.
Mà hắn cho rằng, trong loại thịnh hội này là dễ dàng nhất đụng phải đứa con thế giới nhất.
Hách Nhân cũng rất niềm nở giải thích.
“Cái gọi là Đổ thạch thịnh hội là thịnh hội đỉnh cấp do tam đại nguyên thuật thế gia tổ chức.”
“Tam đại nguyên thuật thế gia này phân biệt là Ngô gia, Thái gia, Giang gia.”
“Công tử đừng xem thường tam đại nguyên thuật thế gia, cho dù là bá chủ Tây Thiên giới vực như Địa Hoàng cung cũng phải nể mặt ba nhà này mấy phần.”
“Ồ?”
Ánh mắt Quân Tiêu Dao lộ ra tò mò.
Sự bá đạo của thế lực Tam Hoàng đã đi sâu vào lòng người.
Mà ba nhà này nếu có thể làm cho Địa Hoàng cung cũng phải lấy lễ tương đãi, hiển nhiên bọn họ có sở trường.
“Xem ra là do cái gọi là nguyên thuật mới có thể làm Địa Hoàng cung đối đãi có lễ.” Quân Tiêu Dao nói.
Cái gọi là Nguyên sư, hắn hiển nhiên cũng biết về loại chức nghiệp này.
Nhưng hắn trước giờ chưa từng để ý.
Loại thân phận này ở Quân gia bọn họ cũng chỉ là sai vặt mà thôi.
Chỉ làm vài việc vặt vãnh như đào mộ, trộm mộ, điểm huyệt, tìm nguyên gì đó.
Nhưng không thể không nói, đạo nguyên thuật này thực ra cũng rất sâu, không dễ hơn đan đạo, trận đạo, khí đạo, phù đạo.
Thậm chí nghe đồn từng có tu sĩ lấy đạo nguyên thuật chứng đế.
Đây là một loại chứng đạo khác, nhưng cũng rất khủng bố.
Mà Tây Thiên giới vực vì cơ duyên cấm địa Tây Lăng thần quặng này.
Vì thế dẫn đến địa vị Nguyên sư rất cao.
Địa vị của tam đại nguyên thuật thế gia tự nhiên cũng sẽ không thấp.
Một số thời điểm, thậm chí Địa Hoàng cung cũng phải cầu xin những nguyên thuật thế gia này, hy vọng bọn họ có thể tầm long điểm huyệt, dò xét bí bảo.
“Không sai, cộng thêm dị động của Tây Lăng thần quặng, Đổ thạch thịnh hội lần này nhất định sẽ rất xuất sắc.” Hách Nhân cũng mỉm cười.
Mà bên cạnh, lúc Hoàng Thanh Nhi nghe thấy tam đại nguyên thuật thế gia, vẻ mặt bèn hơi biến hóa.
Quân Tiêu Dao rất nhạy bén nhận ra ngay điểm này, tùy ý dò hỏi: “Thanh Nhi cô nương có chuyện gì à?”
Nghe được lời dò hỏi của Quân Tiêu Dao, Hoàng Thanh Nhi lấy lại tinh thần, hơi ngập ngừng.
Nhưng cuối cùng vẫn khẽ thở ra một hơi nói: “Công tử, thực ra ta coi như rời nhà trốn đi, về phần nguyên nhân...”
“Là vì trong tộc muốn để ta gả cho người ta không thích.”
Nghe được lời này, ánh mắt Quân Tiêu Dao hơi sáng lên.
Hắn lại mơ hồ ngửi thấy hương vị quen thuộc.
Kế tiếp, Hoàng Thanh Nhi cũng nói một vài chuyện cho Quân Tiêu Dao.
Thì ra, rất lâu trước đây.
Một vị trưởng bối Hoàng tộc từng thâm nhập Tây Lăng thần quặng, muốn tầm bảo.
Cuối cùng lại gặp phải kiếp số.
Là Nguyên sư Giang gia, một trong tam đại nguyên thuật thế gia ra tay cứu trưởng bối Hoàng tộc.
Mà sau đó, hai nhà cũng có giao tình.
Thậm chí còn có đính hôn từ trong bụng mẹ.