Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Không còn nghi ngờ gì, Hoàng Thanh Nhi đúng là người bị lựa chọn.
Mà Hoàng Chỉ vì gia nhập Địa Hoàng cung, lại là đệ tử của Phù Diêu Thánh Vương, cho nên trên mức độ nhất định có thể thoát khỏi ước thúc của gia tộc.
Nhưng Hoàng Thanh Nhi nói cho cùng cũng không có loại năng lực này.
Chẳng qua, vốn dĩ đính hôn từ trong bụng mẹ này cũng chỉ là một ước định bằng miệng.
Ngần ấy năm qua, trong tam đại nguyên thuật thế gia, Giang gia cũng ngày càng xuống dốc, không xuất hiện thêm nhân tài kinh diễm gì.
Bắt đầu không theo kịp hai đại nguyên thuật thế gia khác.
Mà Hoàng tộc tự nhiên cũng lựa chọn xem nhẹ ước định này.
Suy cho cùng một Giang gia ngày càng xuống dốc còn không đến mức để Hoàng gia bọn họ đưa ra một kiêu nữ.
Nhưng mà, chuyện khiến người ta bất ngờ đã xảy ra.
Thiếu chủ Giang gia đương đại trong khoảng thời gian trước cắt ra mấy khối đại liệu, trong đó thậm chí còn có tàn quyển đế kinh, chấn động bát phương.
Rất nhiều người đều cho rằng, thiếu chủ Giang gia ở phương diện nguyên thuật e là có thiên phú kinh người.
Hắn càng có thể là dấu hiệu phục hưng của Giang gia.
Mà trong loại tình huống này, Hoàng tộc lại động tâm tư.
Muốn để tiểu công chúa trong tộc, cũng chính là Hoàng Thanh Nhi liên hôn với thiếu chủ Giang gia.
Nói không chừng tương lai Hoàng tộc có thể nhiều thêm một nguyên thuật đại sư.
Mà Giang gia cũng cần liên hôn với Hoàng tộc, tăng uy danh để chống lại Ngô gia và Thái gia.
Cho nên Giang gia hiển nhiên vui vẻ đồng ý.
Nghe đến đó khóe miệng, Quân Tiêu Dao lộ ra ý cười hiểu ngầm.
Vận khí của hắn đúng thật là không kém.
Như này đã tìm thấy chính chủ rồi.
“Nói ta nghe chuyện thiếu chủ Giang gia.” Quân Tiêu Dao nói.
Hoàng Thanh Nhi nghe vậy, còn cho rằng Quân Tiêu Dao muốn giúp nàng gì đó, không khỏi mắt đẹp sáng ngời, mặt đẹp ửng đỏ.
Vị công tử này thật đúng là vừa ôn nhu vừa thiện tâm, còn thích giúp người như thế.
Nàng đương nhiên không biết, Quân Tiêu Dao chỉ đơn thuần ngứa tay, muốn thu hoạch chút gì đó thôi.
Hoàng Thanh Nhi cũng kể lại đơn giản chuyện về thiếu chủ Giang gia cho Quân Tiêu Dao.
Thiếu chủ Giang gia này tên là Giang Dật.
Từ lúc hắn ra đời, trời sinh hai mắt mù loà, mắt không thể thấy.
Bởi vậy bị rất nhiều người giễu cợt gọi là thiếu chủ mù loà, còn bị cho rằng là biểu tượng của Giang gia xuống dốc.
Mà tình huống cũng quả thực không ngoài dự liệu.
Giang Dật này ở phương diện tu luyện, thiên tư bình thường, tuy rằng không phế lắm, nhưng cũng tuyệt đối không thể xem như thiên tài.
Song là thiếu chủ nguyên thuật thế gia, thiên tư tu luyện chỉ là một phương diện.
Thứ bọn họ coi trọng nhất vẫn là trình độ nguyên thuật.
Nhưng đáng tiếc, trình độ tạo nghệ của Giang Dật này cũng bình thường không có gì lạ, không quá kinh diễm.
Cho nên tự nhiên đưa tới rất nhiều trào phúng.
Mà làm người ta không nghĩ tới là, vào một khoảng thời gian trước.
Giang Dật vậy mà liên tiếp cắt ra mấy khối thần liệu, những thứ sinh ra trong đó đều là trân bảo hi thế, thánh dược cổ đỉnh cấp, tàn quyển đế kinh, vân vân.
Rất nhiều người đều cảm thấy, thiếu chủ Giang gia này gặp vận cứt chó rồi.
Nhưng cũng có người cảm thấy, Giang Dật đây là tích lũy sâu dày, không hót thì thôi, một khi đã hót thì khiến người ta kinh ngạc.
Nhưng bất kể thế nào, rốt cuộc không còn ai dám xem thường thiếu chủ Giang gia này nữa.
Nghe xong lời giải thích của Hoàng Thanh Nhi.
Quân Tiêu Dao cũng thở dài dưới đáy lòng.
Đây quả thực là khuôn mẫu tiêu chuẩn rồi.
Hắn không phải đứa con thế giới, Quân Tiêu Dao cũng không tin.
Mà có chỗ khác với Chu Mộc lúc trước.
Thiếu chủ Giang gia Giang Dật này sợ là ở phương diện nguyên thuật có thiên phú nào đó.
Mà loại thiên phú này, trên mức độ rất lớn có thể là do con rồng khí vận mang đến.
Trước đó Tống Diệu Ngữ cũng từng nói, bốn phương biên giới của Giới Trong Giới, từng phương sẽ sinh ra một con rồng khí vận.
Bắc Thiên giới vực là Chu Mộc, mà Tây Thiên giới vực hẳn là Giang Dật này.
Quân Tiêu Dao cảm thấy, vận khí của mình thật sự rất tốt.
Tây Thiên giới vực mênh mông vô tận, không có manh mối mà muốn tìm được con rồng khí vận và đứa con thế giới, chuyện đó không khác gì mò kim đáy biển.
Vốn dĩ cái gọi là Đổ thạch thịnh hội, Quân Tiêu Dao chỉ muốn đi thử vận khí.
Không nghĩ tới bây giờ lại đã xác định mục tiêu.
Tiếp đó, đám người Quân Tiêu Dao cũng tiếp tục đến Tây Lăng thần quặng.
Có tôn tử cướp lớn Hách Nhân ở đây.
Dọc đường tự nhiên chưa từng xuất hiện bất kỳ gợn sóng nào.
Tuy gặp phải một vài thế lực thổ phỉ, Hách Nhân nói một câu cũng phải tức khắc ngoan ngoãn nhường đường.
Uy danh cướp lớn lại không phải giả tạo.
Tuy rằng gia gia của Hách Nhân vẫn chưa chân chính thành Đế, nhưng Chuẩn Đế cửu kiếp đỉnh cũng là cự phách một phương.
Lại qua một thời gian sau, đám người Quân Tiêu Dao rốt cuộc cũng đến gần chỗ Tây Lăng thần quặng.
Tây Lăng thần quặng không phải nằm trên một đại lục nào đó.
Mà là ở trong tinh vũ mênh mông, bản thân giống như một đại lục siêu cấp lớn, chiếm cứ không gian rộng lớn.
Xung quanh đủ loại loạn lưu hư không, vể nứt không gian, vô cùng nguy hiểm.
Càng đừng nói tới trong Tây Lăng thần quặng còn có đủ loại nơi không lành, quỷ dị.
Cổ xưa, bát ngát, thần bí, nguy cơ trùng trùng.
Đây là đặc điểm của Tây Lăng thần quặng.
Nhưng cho tới nay vẫn hấp dẫn sự chiếu cố của vô số tu sĩ, Nguyên sư, người tầm bảo.
Mà ở khu vực giáp giới Tây Lăng thần quặng có một thành trì được xây dựng trên tinh thần.
Tên là Tây Cực cổ thành.
Đây là điểm dừng chân của các lộ tu sĩ, người tầm bảo, Nguyên sư.
Một số bảo bối, tiên nguyên, vân vân phát hiện trong Tây Lăng thần quặng, cũng đều sẽ bán ở Tây Cực cổ thành.
Cho nên dần dà, Tây Cực cổ thành cũng phát triển trở thành một thành trì lưu lượng người cực kỳ kinh khủng.
Mà người quản lý Tây Cực cổ thành đúng là tam đại nguyên thuật thế gia tiếng tăm lừng lẫy của Tây Thiên giới vực.
Ngô gia, Thái gia, Giang gia.
Mà bởi vì những năm gần đây, thế lực Giang gia ngày càng suy yếu nên quyền lên tiếng của Giang gia ở Tây Cực cổ thành cũng càng ngày càng nhỏ.
Nhưng gần đây, bởi vì thiếu chủ Giang gia Giang Dật mà uy danh của Giang gia trái lại tăng mạnh một đợt hiếm thấy.