Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Thì ra đây là tự tin của ngươi...”
Thái Mộng Lan nhìn về phía Lạc Lạc, cắn răng ngà.
Sở dĩ nàng không sợ hãi như thế là vì sau lưng có một cường giả tuổi trẻ như vậy.
Lạc Lạc há miệng thở dốc.
Người có thể cho nàng cảm giác an toàn chân chính đâu phải Kiếm Vạn Tuyệt.
“Hay lắm, cho rằng Thái gia ta không có người à?”
Thái Mộng Lan tự nhiên không chịu để yên.
Chỉ là này đầu Tì Hưu, đối Thái gia loại này nguyên thuật thế gia tới nói, liền có thể nói vật báu vô giá.
Nàng trực tiếp lấy ra một khối ngọc phù bóp nát.
Kiếm Vạn Tuyệt thấy thế, khẽ cau mày.
Lúc hắn đang muốn ra tay.
Trên không nơi xa có mấy bóng dáng phá không mà đến.
Khí tức người dẫn đầu bất ngờ ở cảnh giới Hỗn Độn Đạo Tôn!
Trong mấy người tới, dẫn đầu là một lão giả áo đen thực lực ở Hỗn Độn Đạo Tôn trung kỳ.
Mấy người còn lại tuy chưa đạt tới Đạo Tôn cảnh nhưng cũng có tu vi Tạo Hóa Thần Tôn.
“Ở Tây Cực cổ thành dám ra tay với Thái gia, thật đúng là ngu xuẩn!”
Lão giả áo đen cấp Hỗn Độn Đạo Tôn trên mặt mang theo nụ cười mỉa.
Tây Cực cổ thành là địa bàn của Thái gia.
Ở địa bàn Thái gia trêu chọc người Thái gia, đây không phải là thắp đèn lồng trong nhà xí, tự tìm đường chết sao.
Nhìn thấy cung phụng cấp Đạo Tôn đến, khóe miệng Thái Mộng Lan nhếch lên một ý cười lãnh phúng.
“Ở Tây Cực cổ thành, người dám đắc tội bản tiểu thư còn chưa có đâu, các ngươi xem như đầu tiên.”
“Đạo Tôn thì thế nào?”
Khóe miệng Kiếm Vạn Tuyệt vẫn mang ý khinh thường.
“Hừ, tiểu tử chán sống!”
Lão giả áo đen nghe vậy, trực tiếp ra tay, khí tức cả người dâng trào giống như trời sập.
Nhưng ngay sau đó, chuyện làm hắn kinh ngạc đã xảy ra.
Kiếm Vạn Tuyệt cũng bộc phát ra khí tức cường tuyệt, kiếm khí tung hoành!
Vậy mà chủ động giết tới hắn!
Hơn nữa quan trọng nhất là, hắn thậm chí cảm giác được ý uy hiếp!
“Tiểu tử này...”
Ánh mắt lão giả áo đen chợt trừng lên.
Hai người tức khắc giao chiến, khí tức kinh thiên, chiêu thức cuồn cuộn.
Thái Mộng Lan thấy thế cũng hơi ngơ ra.
Người trẻ tuổi này thế mà có thể giao chiến với Hỗn Độn Đạo Tôn?
“Thiên kiêu cấp phá cấm!”
Xung quanh, một tu sĩ vây xem không nhịn được thất thanh nói.
Tuổi như vậy, tu vi như vậy, lại có thể chiến một trận với Đạo Tôn.
Chỉ có yêu nghiệt trong thiên kiêu, thiên kiêu cấp phá cấm mới có thể làm được!
“Shhh, vậy mà là một thiên kiêu cấp phá cấm?”
“Hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
“Chậc chậc, không nghĩ tới Thái gia tiểu thư lại chọc phải một thiên kiêu cấp phá cấm, này cũng không phải con chó con mèo gì đâu.”
“Không sai, địa vị của thiên kiêu cấp phá cấm cũng không nhỏ.”
Rất nhiều người xung quanh đều châu đầu ghé tai.
Một số người càng vui khi nhìn thấy Thái Mộng Lan chịu thiệt.
Nói cho cùng, thanh danh của nàng ở Tây Cực cổ thành thật sự không tốt lắm.
Lúc này, vẻ mặt Thái Mộng Lan cũng mang theo kinh ngạc và tái nhợt.
Địa vị của thiên kiêu cấp phá cấm đều sẽ không nhỏ.
Nếu chọc phải thế lực nào đó không thể chọc, dù là Thái gia cũng sẽ có phiền phức rất lớn.
“Tiểu tử, ngươi có lai lịch gì?”
Vẻ mặt lão giả áo đen cũng đã không còn khinh miệt khi trước, giọng điệu nặng nề hỏi.
“Ta không phải người Tây Thiên giới vực, ngươi cứ ra tay!”
Kiếm Vạn Tuyệt cười khẩy.
Bản thân hắn là người cuồng chiến, cũng vừa khéo thiếu một đối tượng luyện kiếm.
“Hừ, tiểu tử, thiên kiêu cấp phá cấm lại thế nào, để lão phu tới dạy bảo ngươi, cái gì gọi là tôn ti!”
Nghe được lời của Kiếm Vạn Tuyệt, lão giả áo đen tạm thời đè xuống kiêng dè.
Nếu không phải người Tây Thiên giới vực, vậy thì còn tốt.
Tâm thần Thái Mộng Lan cũng hơi ổn định.
Tuy rằng Kiếm Vạn Tuyệt là thiên kiêu cấp phá cấm, nhưng ít ra ở Tây Thiên giới vực không có thế lực, tạm thời không uy hiếp được Thái gia.
Mà Tì Hưu này lại là bảo bối nàng nhất định phải giành được.
Có Tì Hưu này, địa vị của nàng ở Thái gia nhất định sẽ bay thẳng lên.
Thậm chí...
Vượt qua kiêu nữ khác của Thái gia, Thái Thi Vận!
Nghĩ đến người nọ, đáy mắt Thái Mộng Lan tràn đầy ghen ghét.
Danh tiếng của nàng liên tục bị Thái Thi Vận đè ép.
Bất kể là nhan sắc hay là nguyên thuật đều không thể so sánh với nàng.
Tất cả mọi người, cho dù là người Thái gia đều sẽ lén nghị luận, nói nàng không bằng Thái Thi Vận.
Nàng sở dĩ hình thành tính cách như vậy, có lẽ cũng có phần nhân tố này ở trong.
“Các ngươi giúp ta cướp lấy tiểu thú đi!”
Thái Mộng Lan chỉ vào Tì Hưu trong ngực Lạc Lạc nói.
“Vâng.”
Mấy cung phụng khác cùng theo lão giả áo đen đến đáp.
Tu vi của bọn họ tuy không bằng lão giả áo đen, nhưng cũng ở cảnh giới Tạo Hóa Thần Tôn.
Đối phó với một tiểu cô nương hiển nhiên là chuyện nhỏ.
Bọn họ bắt đầu vây lấy Lạc Lạc.
Lạc Lạc lui lại mấy bước, Nguyên Bảo trong ngực nàng thì phát ra tiếng gào thét và tiếng gầm gừ có chứa uy hiếp.
Nhưng người khác nghe thấy cũng chỉ là tiếng hơi lớn hơn tiếng chó kêu mà thôi.
“Ấy, mục tiêu của Thái Mộng Lan thế mà là tiểu thú kia, hay là có huyền cơ gì?” Một số tu sĩ còn chưa nhận ra thân phận thật của Nguyên Bảo.
Nhưng cũng có một số tu sĩ, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
Chẳng qua, bất kể thế nào, rất nhiều người nhìn về phía Lạc Lạc đều mang theo vẻ đồng tình.
Lạc Lạc diện mạo thanh thuần tú mỹ, lệ chất thoát tục.
Một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy gặp phải tai vạ gió bay cũng khiến người ta thở dài.
“Ngươi...”
Kiếm Vạn Tuyệt thấy thế, thần sắc cũng hơi thay đổi.
Nhưng hắn tạm thời bị lão giả áo đen vướng, không cách nào rời tay tương trợ.
Thiên kiêu cấp phá cấm đùng là có thể vượt cấp mà chiến.
Nhưng có thể đối kháng là một chuyện, có thể nghiền áp lại là một chuyện khác, có thể đánh bại, vậy càng thêm hiếm lạ.
Kiếm Vạn Tuyệt tuy là thiên kiêu cấp phá cấm, nhưng cũng không thể thoáng chốc diệt một Đạo Tôn.
Lại không phải ai cũng là loại biến thái như Quân Tiêu Dao.
Càng đừng nói lão giả áo đen này vẫn là Hỗn Độn Đạo Tôn trung kỳ.