Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2816 - Chương 2816 - Ép Mua Ép Bán, Nhìn Trúng Nguyên Bảo

Chương 2816 - Ép mua ép bán, nhìn trúng Nguyên Bảo
Chương 2816 - Ép mua ép bán, nhìn trúng Nguyên Bảo

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Mà lúc Lạc Lạc chuẩn bị đi tìm Quân Tiêu Dao.

Một giọng nữ bỗng nhiên vang lên.

“Khối nguyên thạch này ta muốn.”

Theo tiếng nhìn lại, mấy bóng dáng đi tới.

Dẫn đầu là một nữ tử khuôn mặt mỹ lệ, ăn mặc cực kỳ hoa lệ, dáng vẻ nhìn qua rất bất phàm.

Mấy tu sĩ bên cạnh, thực lực cũng không yếu.

“Shhh... Là nữ tử ngang ngược của Thái gia, Thái Mộng Lan!”

Nhìn thấy nữ tử này, những tu sĩ xung quanh đều tránh như rắn rết.

Thanh danh của Thái Mộng Lan này ở Tây Cực cổ thành xấu tệ.

Đã từng cướp đoạt bảo bối không ít tu sĩ nhìn trúng, ép mua ép bán, lấy giá thấp thu mua.

Nhưng ngại bối cảnh Thái gia của Thái Mộng Lan, cho nên tu sĩ bị nàng nhìn trúng cũng đành chịu.

Là một trong tam đại nguyên thuật thế gia, thế lực của Thái gia cũng không nhỏ.

Thậm chí ở Tây Cực cổ thành này, quyền lên tiếng của Thái gia cũng rất nặng.

Không ai muốn thật sự đắc tội với Thái Mộng Lan.

Mà điều này tự nhiên càng dung túng khí thế ngang ngược của Thái Mộng Lan.

“Haiz, cùng là kiêu nữ Thái gia, chênh lệch giữa Thái Mộng Lan này và Thái Thi Vận sao lại lớn như vậy chứ?”

“Nàng không có tư cách so sánh với Thi Vận tiên tử, bất kể là nhân phẩm hay là nguyên thuật, đều kém xa Thái Thi Vận.”

“Chẳng qua là một tiểu thư quần là áo lụa lưng dựa Thái gia thôi.”

“Cô nương kia hẳn phải xui xẻo rồi, sợ là phải tay không mà về.”

Những người xung quanh lén lút thì thầm, ánh mắt nhìn về phía Lạc Lạc đều mang theo ý đồng tình.

Lạc Lạc cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra loại chuyện này.

Vẻ mặt nàng hơi đổi.

“Khối đá này là ta đặt trước.”

Khóe môi Thái Mộng Lan gợi lên một độ cong khinh thường, ánh mắt nhỏ không thể phát hiện lướt qua Nguyên Bảo.

Ánh mắt nàng khinh miệt nói: “Thế ngươi trả tiền chưa?”

“Chuyện này...”

Lạc Lạc cứng họng, sắc mặt hơi đỏ lên.

“Ta... Ta đi tìm người lấy tiền...”

“Ha ha, cười chết người, không có tiền cũng đừng tới mua đồ, biết không?” Thái Mộng Lan cười nhạo nói.

Mà sắc mặt lão giả cũng không quá đẹp.

Hắn vốn đụng phải một người coi tiền như rác, muốn chém một khoản.

Kết quả Thái Mộng Lan lại chen tay vào.

Nếu nàng thật sự muốn, lão giả dám bán cho nàng một vạn tiên nguyên sao?

Nếu bán như vậy thật, hắn cũng đừng mơ lăn lộn ở Tây Cực cổ thành này nữa.

“Ngươi... Ngươi bá đạo quá đấy, không nói đạo lý...”

Khuôn mặt thuần mỹ tú khí của Lạc Lạc hơi đỏ ửng lên.

Nàng không có kinh nghiệm đối nhân xử thế, thậm chí mắng chửi người cũng không biết mắng thế nào.

Bởi vậy chỉ đỏ ửng mặt.

“Haiz, ngươi thật sự rất muốn khối nguyên thạch này hả?” Thái Mộng Lan chuyển chủ đề, hỏi.

“Có ý gì?” Lạc Lạc hỏi.

“Thôi được, thế này đi, lấy tiểu thú trong tay ngươi trao đổi, ta sẽ đưa nguyên thạch cho ngươi, thế nào?”

Thái Mộng Lan nói, trong mắt hiện lên một tia quang mang.

Lạc Lạc lập tức ôm chặt Nguyên Bảo.

Tuy nàng không có kinh nghiệm xử sự khéo đưa đẩy, nhưng cũng không có nghĩa là nàng ngốc.

Nữ nhân này không phải muốn nguyên thạch.

Mà là nhìn trúng Nguyên Bảo trong ngực nàng!

“Không sai, kia hẳn là Tì Hưu...”

Đáy mắt Thái Mộng Lan có một vệt nóng cháy cực hạn.

Tì Hưu là thụy thú thái cổ huyết mạch cổ xưa nhất, cường đại nhất.

Tuy Tì Hưu cô nương này trong ngực không phải thuần huyết cổ xưa nhất, nhưng cũng đủ hi hữu trân quý.

Hơn nữa quan trọng nhất là.

Tì Hưu chỉ ăn không thải, cảm giác cực kỳ nhạy bén đối với các loại bảo bối thần vật.

Mà Thái gia lại là nguyên thuật thế gia.

Có thể nghĩ.

Nếu Thái Mộng Lan có thể đạt được một con Tì Hưu thì phương diện tầm bảo quả thực vô địch.

Dù là các nguyên thuật đại sư cũng không nhất định so được với nàng.

Đây mới là mục đích của Thái Mộng Lan.

“Vậy ta từ bỏ.”

Lạc Lạc ôm Nguyên Bảo muốn rời đi.

Nhưng mấy tu sĩ bên cạnh Thái Mộng Lan lại chặn đường lui của Lạc Lạc.

Khí tức trên người bọn họ cũng đều không yếu.

Thái gia tuy là nguyên thuật thế gia, chuyên tu nguyên thuật, tu vi thực lực không xem như quá cao.

Nhưng Thái gia đã cung dưỡng không ít cung phụng thực lực không tầm thường.

“Ngại quá, bản tiểu thư kêu ngươi đổi, ngươi nhất định phải đổi!”

Hai tay Thái Mộng Lan vòng trước ngực, dáng vẻ ăn chắc rồi.

Mọi người xung quanh thấy thế cũng thầm lắc đầu.

Ép mua ép bán lại tới nữa.

Nói là trao đổi, nhưng thực ra lại không khác gì ăn cướp trắng trợn.

“Nguyên Bảo không chỉ là sủng vật của ta, còn là bằng hữu của ta, ta không đổi!” Lạc Lạc cau mày đẹp nói.

“Chuyện đó không phải do ngươi, hoặc là nói, ngươi có sức lực có thể cự tuyệt?” Khóe miệng Thái Mộng Lan gợi lên nụ cười trào phúng nói.

Mà lúc này, một giọng nói truyền đến.

“Các ngươi muốn làm gì?”

Một nam tử tuổi trẻ dung mạo xấu xí buông xuống, đúng là Kiếm Vạn Tuyệt.

Hắn chỉ đi tìm một ít tài liệu mà thôi, không nghĩ tới bên Lạc Lạc lại gặp phải phiền phức.

Nhìn thấy người tới, Lạc Lạc cũng giải thích đơn giản mấy câu.

Kiếm Vạn Tuyệt nghe vậy, đôi mắt trầm xuống.

Đây rõ ràng là bị ức hiếp.

Là người hầu của Quân Tiêu Dao, hắn theo bản năng coi Lạc Lạc thành nữ nhân của Quân Tiêu Dao.

Tự nhiên không thể khoan nhượng người khác ức hiếp nữ nhân của chủ tử nhà mình.

“Thái gia, các ngươi đúng là tự tìm đường chết!” Kiếm Vạn Tuyệt lạnh giọng nói.

“Tự tìm đường chết là ngươi đấy!”

Mấy cung phụng của Thái gia thấy thế, không nhịn được ra tay với Kiếm Vạn Tuyệt.

Kiếm Vạn Tuyệt thân hình chợt động, trường kiếm sau lưng bay thẳng lên trời, kiếm quang vụt qua, trong hư không đều tràn ngập kiếm khí bạo loạn!

Càn Khôn Táng Kiếm Thuật!

Phụt!

Máu tươi bắn ra.

Thân thể mấy cung phụng Thái gia trực tiếp hóa thành xương nát thịt vụn, nguyên thần cũng bị trảm diệt!

Toàn trường lặng ngắt!

Tất cả đều không nghĩ tới, nam tử tuổi trẻ nhìn qua dung mạo xấu xí, bình thường không có gì lạ, thực lực lại mạnh như vậy!

Hơn nữa vậy mà thật sự dám ra tay với người Thái gia!

Tây Cực cổ thành chính là địa bàn của Thái gia.

Đây là đang khiêu khích đầu sỏ đó!

“Chuyện này...”

Thái Mộng Lan cũng sửng sốt, đầu óc chấn động.

Bình Luận (0)
Comment