Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2819 - Chương 2819 - Đại Lão Chân Chính, Đá Trúng Ván Sắt, Cắt Đá

Chương 2819 - Đại lão chân chính, đá trúng ván sắt, cắt đá
Chương 2819 - Đại lão chân chính, đá trúng ván sắt, cắt đá

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Hai thế lực này, dù là Thái gia cũng không muốn tùy tiện trêu chọc.

Lúc này, Quân Tiêu Dao đưa ánh mắt hờ hững dừng trên người Thái Mộng Lan.

“Phụt...”

Thái Mộng Lan trực tiếp phun ra một búng máu tươi, thân thể mềm mại lui bước.

Chỉ một ánh mắt rơi xuống, nàng vậy mà cũng không chịu nổi!

Quân Tiêu Dao thờ ơ thu hồi ánh mắt, hắn chuyển hướng đi qua bên sạp hàng rong.

Mà Thái Mộng Lan, nàng thật sự rất muốn trực tiếp chạy trốn!

Nhưng nàng không dám trốn!

Bởi vì nàng có thể cảm giác được, chỉ cần nàng dám chạy trốn.

Nháy mắt là sẽ mất mạng!

Không còn gì nghi ngờ!

“Chính là thứ này hả?”

Quân Tiêu Dao cầm lấy khối Nguyên thạch.

Mà lúc này, lão giả bán hàng rong sớm đã hai chân như run rẩy như sợ rét.

Sao hắn có thể tưởng tượng được, tiểu cô nương nhìn qua không rành thế sự này.

Lại sẽ có chỗ dựa như vậy!

“Một vạn tiên nguyên hửm?” Quân Tiêu Dao hờ hững hỏi.

“Cái này... Công tử, là tiểu lão tính sai rồi, khối Nguyên thạch này cũng chỉ có một trăm tiên nguyên thôi.”

“Không... không cần tiền, coi như lễ vật tiểu lão tặng cho cô nương này...”

Lão giả vội vàng sửa miệng, lời đều nói không rõ.

Công tử áo trắng này đủ để tùy tay giết hắn trăm ngàn lần.

Quân Tiêu Dao vẻ mặt lạnh nhạt, tùy tay ném xuống một vạn tiên nguyên.

Làm lão giả cũng ngớ người.

Không phải Quân Tiêu Dao ngốc, muốn đưa tiền.

Mà là khoản tiền này với hắn quả thực không tính là gì.

Giống như ngươi rớt một mao tiền, còn sẽ quay người lại nhặt chắc?

Đối với một thổ hào trẻ tuổi chúa tể một vũ trụ Đa Nguyên như Quân Tiêu Dao.

Một vạn tiên nguyên đối với hắn còn chẳng bằng một cọng lông.

Hắn thuận tay bố thí, có thể còn hơn đây rất nhiều.

Lão giả run tay nhận lấy.

Biết công tử này thật sự có địa vị rất cao.

Một vạn tiên nguyên cũng không nháy mắt lấy một lần.

Tâm thần rất nhiều tu sĩ xung quanh cũng chợt lạnh.

Từ trình độ ra tay hào phóng là có thể nhìn ra, gia sản lai lịch của Quân Tiêu Dao thật sự không tầm thường.

Sắc mặt Thái Mộng Lan càng trắng bệch tới cực điểm.

Lúc này kẻ ngốc cũng biết, nàng đã chọc phải một đại phật.

“Hôm nay Thái Mộng Lan này coi như đá trúng ván sắt rồi?”

“Lẽ nào nàng sẽ hương tiêu ngọc vẫn, Thái gia sẽ bỏ qua sao?”

Mọi người tò mò trong lòng.

Từ chuyện Quân Tiêu Dao một phát đập chết cung phụng Đạo Tôn của Thái gia có thể nhìn thấy.

Hắn tuyệt đối không phải người mềm lòng nương tay.

Thái Mộng Lan giống như một tù nhân chờ đợi thẩm phán, đứng ở nơi đó, khóe miệng đổ máu, thân thể mềm mại run nhẹ.

Muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật!

Mà Quân Tiêu Dao vẫn không hề để ý tới nàng.

Ánh mắt dừng lại trên Nguyên thạch.

Hắn lấy ngón tay làm kiếm, đầu ngón tay tạo thành mũi nhọn, trực tiếp cắt ra.

Mà trong đó thế mà có lực quy tắc hiện lên, phát ra tia lửa như đang ngăn cản Quân Tiêu Dao cắt ra.

“Ồ, thú vị.”

Quân Tiêu Dao hờ hững nói.

Đồ vật Tì Hưu phát hiện quả nhiên không bình thường.

Bình thường mà nói, loại Nguyên thạch chưa từng cắt, thậm chí chưa từng dò xét sơ bộ này.

Đều phải để Nguyên sư chuyên nghiệp cắt.

Để đề phòng cắt ra một vài điềm xấu và quỷ dị, vân vân.

Trước kia cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện như vậy.

Một số tu sĩ tự tiện cắt đá, kết quả cắt ra điềm xấu hoặc là vật kinh khủng, trực tiếp thân vẫn đạo tiêu.

Nhưng Quân Tiêu Dao đương nhiên không sợ.

Hắn là Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai, chí cương chí dương.

Lúc trước thánh thể Hoang Cổ còn có thể khắc chế tất cả tà ám, càng đừng nói Thánh Thể Đạo Thai.

Bàn tay Quân Tiêu Dao lần nữa dâng lên lực quy tắc, triệt tiêu lực quy tắc trong Nguyên thạch.

Sau đó lấy ngón tay làm kiếm, cắt xuống như cắt đậu hủ.

Trong phút chốc, quang hoa tuôn trào, điềm lành tràn ngập, trong đó kim hoa lộng lẫy, mãnh liệt như biển rộng.

Quang mang mãnh liệt, chói loá khiến mọi người không mở được mắt.

Quân Tiêu Dao lại không chịu ảnh hưởng.

Hắn cảm giác được một luồng khí tức huyết mạch cường thịnh, giống như cắt một trái tim đang đập.

Hắn liếc mắt nhìn lại, đuôi lông mày hơi nhướn lên.

Bên trong nguyên thạch kia rõ ràng là một quả trứng màu trắng ngọc.

Tỏa ra hào quang rực rỡ, mặt ngoài trải rộng rất nhiều phù văn nguyên thủy.

“Đây là... trứng thú sao?” Quân Tiêu Dao thì thào.

Hơn nữa hắn có thể cảm nhận được bên trong quả trứng này có chứa tinh huyết hùng hồn.

Rõ ràng đây không phải một quả trứng bình thường.

“Trời ạ, thế mà lại cắt ra một quả trứng!”

“Khí huyết mênh mông quá, không phải là trứng của loài cổ xưa nào đó đấy chứ?”

Rất nhiều tu sĩ xung quanh đều kinh ngạc không thôi.

Quả trứng kia rõ ràng không phải vật tầm thường.

Mà thời điểm khi quả trứng này bị cắt ra, viên này trứng bị cắt ra lúc, Nguyên Bảo hưng phấn kêu to lên.

Quân Tiêu Dao thấy thế, cũng cười nhạt.

Quả trứng này hẳn là có một loại huyết mạch cổ xưa nào đó, có lẽ là trứng của một di chủng thái cổ.

Nếu như nghiên cứu cẩn thận có lẽ còn có thể tìm được phù văn nguyên thủy nhất từ chỗ nó, lĩnh ngộ thần thông.

Nhưng đây đối với Quân Tiêu Dao rõ ràng có hơi vô bổ.

Hắn đã có được các loại thần thông thái cổ vô cùng mạnh mẽ như Côn Bằng, Thần Ma Kiến.

Quả trứng trước mắt này tuy khí huyết cũng rất bành trướng, nhưng hiển nhiên vẫn chưa đạt đến trình độ của loại thần thú Thái Cổ.

Cho nên thần thông phù văn bao hàm trong đó đương nhiên cũng không đạt đến cấp bậc đại thần thông, Quân Tiêu Dao hoàn toàn chướng mắt.

Nhưng thứ này đối với người khác tuyệt đối là chí bảo, lĩnh ngộ ra thần thông trong nó đủ để xem như lá át chủ bài.

Quân Tiêu Dao tiện tay ném quả trứng này cho Nguyên Bảo.

Nguyên Bảo lập tức há to miệng nuốt quả trứng vào.

Lập tức, trong cơ thể nó như lò lửa nổ ẩm, giống như một cái lò muốn luyện hóa quả trứng này.

Trong lúc nhất thời, trên người Nguyên Bảo đều có phù văn thắp sáng, hoa vàng óng ánh.

Khí tức của nó cũng là bắt đầu tăng vọt.

Tuy Nguyên Bảo vẫn không chân chính được như Tỳ Hưu thuần huyết Thái Cổ.

Nhưng huyết mạch cũng đã cực kì nồng đậm.

Bây giờ luyện hóa viên này trứng, trình độ tiến hóa của nó sẽ nâng lên một bước.

“Quả trứng kia cứ tùy tiện ném cho sủng vật ăn như thế sao?”

“Như này là hào phóng cỡ nào chứ, bên trong quả trứng kia chắc chắn có thần thông tuyệt thế, những loại thần thông cấp này mà có người còn chướng mắt sao?”

“Không đúng, sao ta có cảm giác sủng vật có chỗ giống Tỳ Hưu trong truyền thuyết thế?”

“Vãi chưởng, thật sự là Tỳ Hưu!”

Bình Luận (0)
Comment