Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau khi thân phận của Nguyên Bảo bại lộ đã gây nên vô số dao động.
Dù sao loại thụy thú này cũng quá quý hiếm
“Khó trách Thái Mộng Lan kia lại muốn có con thú này, đây chính là Tỳ Hưu đó!”
“Trời sinh am hiểu tìm kiếm bảo vật, đối với Nguyên sư đúng thật là thú vui trong mơ!”
“Đừng nói là Nguyên sư, làm gì có ai không muốn có thể tìm được một Tỳ Hưu chứ?”
Lần này, đám người đột nhiên hiểu ra.
Thì ra là Thái Mộng Lan đã sớm nhìn ra.
Mà sắc mặt Thái Mộng Lan vẫn trắng bệch như cũ.
Nếu như sớm biết Lạc Lạc có bối cảnh này thì nàng tuyệt đối sẽ không chọc đến phiền toái lớn như vậy vì một con Tỳ Hưu.
Mà lúc này, ánh mắt Quân Tiêu Dao lại lần nữa rơi trên người Thái Mộng Lan.
Phù phù.
Thái Mộng Lan thật sự không chịu được luồng áp lực kia trực tiếp quỳ xuống.
Lúc này, ở nơi không xa bỗng nhiên có bóng một nhóm người đi đến.
“Người Thái gia đến rồi!”
“Là Thi Vận tiên tử!”
Nhìn thấy một vị nữ tử dẫn đầu trong đám người kia, ánh mắt rất nhiều người đều sáng lên.
Vị nữ tử kia, sinh thanh lệ thoát tục, váy dài trắng noãn, giống như vầng trăng sáng trên bầu trời, tản ra ánh sáng mờ mịt.
Da như son ngọc, dung nhan cũng đặc biệt tinh xảo, mỹ lệ nhu hòa.
...
Chính là tiên tử Thái gia nổi danh, Thái Thi Vận
“Công tử mời tạm thời nương tay.”
Thái Thi Vận mở miệng, tiếng như nói như viên ngọc trai rơi trên mâm ngọc, vô cùng trong trẻo.
Mà Quân Tiêu Dao thì sắc mặt thản nhiên, không vì dung nhan khí chất xuất chúng của Thái Thi Vận mà có bất cứ dao động nào.
Nhìn thấy vẻ mặt không hề bận tâm kia của Quân Tiêu Dao, ánh mắt Thái Thi Vận cũng lóe lên.
Ánh mắt nàng lại lần nữa nhìn về phía Hách Nhân và Hoàng Thanh Nhi.
Hách Nhân chính là cháu đạo tặc, mà Hoàng Thanh Nhi cũng là kiêu nữ Hoàng tộc.
Bọn họ đều sùng kính vị công tử này như vậy, có thể đoán được lai lịch của hắn.
Thái Thi Vận cũng không phải loại tiểu thư quần áo lụa là ngang ngạc như Thái Mộng Lan.
Rất nhiều người đều nói, tương lai Thái Thi Vận có thể sẽ trở thành nữ gia chủ của Thái gia.
Tâm tư của nàng cũng trầm ổn lại kín đáo.
Tuy Thái gia nàng đánh mất một vị Đạo Tôn và mấy vị Thần Tôn.
Nhưng dù sao cũng là cung phụng, không phải là tộc nhân quan trọng nhất của Thái gia.
Cho nên, tình huống ngược lại là cũng có chỗ giảng hoà, không cần náo loạn quá mức cứng nhắc.
“Công tử, Mộng Lan nàng gây phiền phức cho công tử, Thi Vận ở đây tạ lỗi với công tử.”
Thái Thi Vận khẽ thi lễ.
Nhìn đến đây, mọi người ở đây ai cũng đều có hơi kinh ngạc và bất ngờ.
Đừng nhìn Thái Thi Vận trông có tính tình bình thản, nhưng tuyệt đối không phải loại tiểu nữ nhân nhu nhược.
Nàng đã nguyện ý chủ động hàng thái độ khiêm nhường, như vậy chứng minh trong lòng nàng thật sự kiêng kị Quân Tiêu Dao, có thể không đắc tội thì không đắc tội.
Sau đó, Thái Thi Vận quay đầu nói: “Mộng Lan, dập đầu xin lỗi!”
“Cái gì?”
Thái Mộng Lan sững sờ.
Nàng đã quỳ xuống rồi, lại còn muốn dập đầu?
Có điều, nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc kia của Thái Thi Vận, đáy lòng Thái Mộng Lan run lên.
Trong lòng nàng cũng hiểu rõ, vị công tử áo trắng trông như tiểu thần tiên này tuyệt đối không phải người lòng dạ mềm yếu gì.
Nghĩ đến đây, Thái Mộng Lan cũng phải cắn răng.
Đáy lòng tràn ngập cảm giác khuất nhục chưa từng phải chịu.
Sau đó dập mạnh đầu xuống.
Âm thanh thùm thụp vang lên.
Trán Thái Mộng Lan và mặt đất ở dưới nhanh chóng xuất hiện vệt máu.
Nàng không dùng pháp lực hộ thân.
Nhìn thấy Thái Mộng Lan đã đầy đầu máu tươi.
Lạc Lạc tâm địa thiện lương cắn cắn môi, nói với Quân Tiêu Dao.
“Tiêu Dao, nếu không thì quên đi thôi, dù sao ta cũng không sao, cũng đã lấy được bảo bối rồi.”
Quân Tiêu Dao thì thản nhiên mở miệng nói: “Nếu như có lần sau, khó giữ được tính mạng.”
Lời này nói ra, Thái Thi Vận thở dài một hơi, khẽ mỉm cười nói: “Đa tạ công tử khoan dung độ lượng.”
Nghe đến chỗ này, rất nhiều tu sĩ xung quanh đều tặc lưỡi cảm thán.
Ở địa bàn của Thái gia, uy hiếp Thái gia, mà Thái Thi Vận, thế mà người lại còn nói đa tạ.
Đây thật sự là lần đầu tiên.
Thái Thi Vận nhìn Quân Tiêu Dao khí độ siêu nhiên, giống như quý tử hồng trần, đáy mắt hiện lên một vòng ánh sáng.
Sau đó nói: “Không biết công tử có thời gian không, nếu nguyện ý, Thi Vận muốn thiết yến khoản đãi, bồi tội với công tử.”
Lời này nói ra, lại một số người nữa kinh ngạc.
Không có nam tử trẻ tuổi nào có thể khiến Thi Vận tiên tử chủ động mở lời mời, Quân Tiêu Dao hẳn là người đầu tiên.
Mà cũng có người mắt âm thầm lấp lóe, trong lòng thầm khen, Thái Thi Vận đúng thật là vừa xinh đẹp lại thông minh.
Đây là muốn biến chiến tranh thành tơ lụa mà.
Đến lúc đó chẳng những có thể hóa giải ma sát, thậm chí ngược lại còn có thể giao hảo.
Vị kiêu nữ Thái gia này đúng thật là thủ đoạn không đơn giản.
Cũng khó trách có tin tức nói, có khả năng sau này nàng sẽ trở thành nữ gia chủ Thái gia.
“Cái này thì không cần.”
Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu.
Hắn không có hứng thú gì, cũng không cần bồi tội gì hết.
Thái Thi Vận cũng hơi sững sờ, hiển nhiên không nghĩ tới mình chủ động mở lời mời lại bị từ chối.
Nhưng nàng khẽ cắn môi, còn tiếp tục nói: “Chắc hẳn công tử cũng là bởi vì đổ thạch thịnh hội mà đến đây đúng chứ.”
Quân Tiêu Dao thản nhiên nói: “Đó là đương nhiên.”
“Thái gia ta dù sao cũng là một trong số các chủ sự của đổ thạch thịnh hội, có thể giới thiệu một chút tình hình cụ thể cho công tử.”
“Hay là nói, trong lòng công tử vẫn có chút để ý?”
Giọng điệu Thái Thi Vận mềm mềm, ánh mắt ấm ấm, nhìn về phía Quân Tiêu Dao.
Cảm giác giống như, có một chút ấm ức vậy.
Quân Tiêu Dao âm thầm cười nhạt.
Nữ nhân này, vừa biết thức thời, cũng có chút thủ đoạn.
“Thôi được.”
Quân Tiêu Dao mở miệng.
Hắn cũng muốn biết một chút về đổ thạch thịnh hội.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là bởi vì Đổ thạch thịnh hội này, hẳn là sân khấu vả mặt làm màu của thiếu chủ Giang gia Giang Dật kia.