Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Có thế nào Giang Dật cũng không nghĩ tới Giang gia bọn họ còn có một tầng lai lịch như vậy.
Nếu tin tức này truyền đi, e rằng sẽ khiến tứ phương chấn kinh.
Chỉ sợ Ngô gia và Thái gia cũng sẽ không nghĩ tới, Giang gia càng ngày càng suy thoái lại có liên quan đến dòng dõi Địa sư.
Mà Phong Long đồ này chính là pháp khí tổ tiên hắn để lại, chuyên dùng để tụ khí vận, bắt đại long.
Con rồng khí vận, chỉ có tại thời điểm đặc biệt mới có thể ngưng tụ ra.
Mà thứ Phong Long đồ phong ấn chính là con rồng khí vận.
Không chỉ như thế.
Bên trong Phong Long đồ còn lưu lại các thủ đoạn nguyên thuật của dòng dõi Địa sư.
Tuy không thể nói vô cùng hoàn chỉnh nhưng cũng tuyệt đối không phải thứ mà nguyên thuật bình thường có thể so sánh được.
Mà đây chính là điểm khiến Giang Dật tự tin.
Ngoài ra, còn có một sự kiện càng quan trọng hơn chính là.
Thông qua tin tức ẩn giấu trong Phong Long đồ, hắn hiểu được đôi mắt trời sinh bị mù của hắn thật ra thì cũng không phải là thật sự bị mù.
Mà là ngoài ý muốn kế thừa một môn thể chất thiên phú hòa vào trong huyết mạch của tổ tiên hắn.
Lại xuất hiện trên người hắn.
Chính là cái gọi là Địa Cực Âm Đồng
Địa Cực Âm Đồng, chính là thể chất thiên phú chỉ dòng dõi Địa sư mới có.
Có thể điều khiển quỷ mị, điều động quỷ quái, khống chế âm binh.
Không chỉ như thế, nó còn có thể nhìn thấu các loại trận pháp địa hình, quỷ vực âm u, thậm chí có thể điều khiển lực Địa Sát.
Có thể nói, Địa Cực Âm Đồng này, không chỉ có tác dụng gia trì phương diện nguyên thuật mà bản thân người sở hữu nó cũng có các loại năng lực và lực sát thương kỳ dị.
Mà lý do trước đó Giang Dật vẫn luôn bị mù chính là bởi vì để Địa Cực Âm Đồng thức tỉnh cần phương pháp và thủ đoạn đặc thù.
Người Giang gia, bao gồm cả bản thân Giang Dật căn bản không hề hay biết.
Cho đến khi Giang Dật có được Phong Long đồ mới hiểu được.
Loại cảm giác này, đối Giang Dật quả thực giống như là miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Thế nhân đều chê cười hắn là thiếu chủ mù.
Thật tình không biết cặp mắt mù kia của hắn mới chính là thứ yêu nghiệt nhất.
Mà về sau, Giang Dật cũng là bắt đầu sưu tập một chút nguyên liệu, sau đó thức tỉnh sơ bộ Địa Cực Âm Đồng.
Tuy còn chưa hoàn toàn thức tỉnh nhưng cũng đã khôi phục một phần năng lực.
Có điều Giang Dật không để lộ ra bất kỳ tin tức gì.
Trên mắt cũng vẫn luôn đeo một mảnh vải đen.
Lý do làm như vậy đương nhiên là bởi vì hắn muốn giả heo ăn thịt hổ, làm người khác phải ngạc nhiên bất ngờ trên Đổ thạch thịnh hội, khiến thế nhân rung động.
Khiến ác thiếu Ngô gia vẫn luôn chèn ép trào phúng hắn phải trả giá đắt.
Đến lúc đó, Thái Thi Vận cũng sẽ nhìn hắn bằng con mắt khác.
Ác thiếu Ngô gia cũng sẽ phải trợn tròn mắt.
Còn có vị hôn thê của hắn...
Nghĩ đến Hoàng Thanh Nhi, đôi mắt Giang Dật trầm xuống.
Hắn cũng biết, Hoàng Thanh Nhi kia không muốn thông gia với hắn.
Tuy trong lòng Giang Dật chỉ có Thái Thi Vận, chưa từng thích Hoàng Thanh Nhi.
Nhưng đây là vấn đề liên quan đến mặt mũi của một nam nhân.
“Tuy ta không thèm để ý đến Hoàng Thanh Nhi kia, nhưng nói thế nào thì cũng là Hoàng tộc thông gia với Giang gia.”
“Hiện tại nàng đã đi theo bên người nam tử áo trắng kia, việc này không chỉ khiến ta khó xử mà, cũng là khiến Giang gia ta khó xử.”
Vẻ mặt Giang Dật lạnh nhạt, lẩm bẩm.
“Có điều không sao cả, đợi đến đổ thạch thịnh hội, tự nhiên nàng sẽ biết được, hành động của mình ngây thơ làm sao.”
Trong mắt Giang Dật lóe lên một tầng ánh sáng lạnh mỏng.
Luận võ lực, hắn không nhất định là đối thủ của công tử áo trắng kia nhưng nếu luận nguyên thuật, thiên kiêu cấp phá cấm cũng đừng mong có thể so với hắn.
Giang Dật có loại tự tin này, nhất định sẽ làm cho Hoàng Thanh Nhi hối hận.
“Mặt khác...”
Ánh mắt Giang Dật giống như là xuyên thấu qua tấm vải đen che mắt, nhìn về phía một phương hướng, chính là hướng Tây Lăng thần khoáng.
Đoạn thời gian gần đây, Tây Lăng thần khoáng thường xuyên có dị động, cũng không ít người tìm kiếm bảo vật và Nguyên sư khai quật ra tiên nguyên nguyên thạch vân vân.
Nhưng Giang Dật luôn có một dự cảm.
Bên trong Tây Lăng thần khoáng giống như có đồ vật gì đó, đang hấp dẫn hắn.
Nghiêm chỉnh mà nói, không chỉ có là hắn mà rồng trắng khí vận bên trong Phong Long đồ cũng cho hắn loại nhắc nhở này.
Thậm chí Giang Dật cảm thấy, dị động của Tây Lăng thần khoáng này có lẽ cũng có liên quan đến hắn.
“Rốt cuộc bên trong Tây Lăng thần khoáng có bí mật lớn cỡ nào?”
“Có điều, nếu con rồng khí vận đã nhắc nhở ta như vậy thì chứng minh trong đó chắc chắn có đồ vật có nhân quả với ta.”
“Dù vận mệnh hiện tại của ta đã bị sửa, nhưng chẳng lẽ nói, cơ duyên của ta còn không chỉ có như vậy?”
Nghĩ tới đây, cho dù là Giang Dật, trong lòng cũng không nhịn được run lên.
Rồng trắng khí vận, đã là cơ duyên tuyệt thế.
Chớ nói chi là hắn còn có truyền thừa dòng dõi Địa sư.
Chẳng lẽ những này, vẫn chưa phải toàn bộ cơ duyên của hắn?
Cơ duyên bên trong Tây Lăng thần khoáng kia lại sẽ là cái gì?
“Không sao, chờ sau khi đổ thạch thịnh hội kết thúc thì có thể đi Tây Lăng thần khoáng tìm tòi thực hư.”
Trong lòng Giang Dật quyết định chú ý.
Hắn không khỏi cảm thấy mừng rỡ vì tương lai tươi sáng tiền đồ rộng lớn của mình.
Thời gian trôi qua, không lâu sau đổ thạch thịnh hội sẽ diễn ra.
Địa điểm tổ chức đổ thạch thịnh hội là ở trung tâm Tây Cực cổ thành.
Ở đây có một khu vực rộng lớn, cung điện nối nhau liên tục, là nơi giám bảo cắt đá lớn nhất Tây Cực cổ thành.
Mà đổ thạch thịnh hội lần này có rất nhiều thần nguyên, các loại tiên nguyên, nguyên thạch, cổ liệu hiếm có vân vân, chúng đều sẽ hội tụ ở đây.
Giờ phút này, trước vùng cung điện đã sớm đông nghịt người, có vô số tu sĩ chen chúc nhau đi vào trong.
Cho dù không có năng lực mua nguyên cắt đá nhưng cho dù là xem náo nhiệt thì cũng được rồi.