Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tuy tính cánh của Thái Thi Vận cũng không phải là kiểu như mỹ nhân băng sơn lạnh lẽo nhưng cũng rất ít khi nhiệt tình như vậy.
Chớ nói chi là bắt chuyện cùng nam tử khác phái.
“Không... Có lẽ chỉ là đang diễn trò mà thôi, Thi Vận không muốn đắc tội vị nam tử kia, nhất định là như thế!”
Giang Dật an ủi chính mình ở trong lòng.
Liếm cẩu chính là như thế, đối mặt với nữ thần, cho dù nàng có làm ra một vài chuyện khiến người ta đau lòng thì liếm cẩu cũng sẽ tự mình đi tìm lý do cho nữ thần.
“Thi Vận tiên tử, còn có vị công tử này, ngưỡng mộ đã lâu...”
Trên gương mặt béo của Ngô Đức gạt ra ý cười, nhìn Quân Tiêu Dao.
Cái gọi là kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu.
Nếu vị công tử áo trắng này có thể để cho Giang Dật khó chịu, vậy hắn đương nhiên muốn giao hảo với người ta.
“Thiếu chủ Ngô gia, ta cũng đã từng nghe qua tên của ngươi.”
Quân Tiêu Dao thản nhiên gật đầu, dáng vẻ có hơi giống như khi trưởng bối thấy vãn bối.
Cái này khiến mọi người ở đây đều kinh ngạc trong lòng.
Dù sao Ngô Đức cũng là thiếu chủ Ngô gia, địa vị không hề tầm thường.
Vị công tử áo trắng này thế mà lại có thái độ thản nhiên như vậy.
Mà Ngô Đức, che đi u tối trong mắt.
Càng là như thế thì hắn càng cảm thấy, vị công tử áo trắng này có lai lịch phi phàm, tuyệt đối không thể đắc tội.
“Tại hạ Ngô gia, Ngô Đức.”
Ngô Đức tự giới thiệu mình.
Quân Tiêu Dao hơi im lặng, tên Ngô Đức này thật sự đúng là có hơi thần kỳ.
Dường như Ngô Đức biết được suy nghĩ trong lòng Quân Tiêu Dao, cười hà hà nói: “Bởi vì cái gọi là không chính là có, vô đức chính là có đức.”
Nghe nói như thế, đông đảo tu sĩ ở đây đều không nói gì.
Ngô Đức ngươi mà cũng gọi là người có đức sao?
Quân Tiêu Dao cũng thản nhiên nói: “Không hổ là thiếu chủ Ngô gia, vậy mà lại mang Thiên Trận Thể hiếm thấy, người có loại thể chất này cũng không nhiều đâu.”
“A, xem ra Quân công tử đã biết được.” Ngô Đức cũng cười hà hà.
Chuyện hắn mang trên người Thiên Trận Thể, ngược lại cũng không phải bí mật gì.
Quân Tiêu Dao có chút cảm thán, Giới Trong Giới quả nhiên là nơi hội tụ nhân tài.
Đầu tiên là Chu Mộc có được Chân huyết Thánh Long, sau đó là Tống Diệu Ngữ Vạn Dược Bảo Thể, rồi là Kiếm Vạn Tuyệt Kiếm Đạo Chi Tâm.
Hiện tại lại gặp một Thiên Trận Thể.
Những thể chất này, dù không thể nói là thể chất cao cấp nhất, yêu nghiệt nhất, càng không thể nào có thể so sánh với các loại thể chất chí cường như Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai, Hỗn Độn Thể, Hồng Mông Đạo Thể, Vĩnh Hằng Tiên Thể.
Nhưng cũng vô cùng yêu nghiệt, đưa mắt ra toàn bộ thế giới khác ngoài Giới Hải cũng vô cùng hiếm thấy.
Về phần loại thể chất Thiên Trận Thể này, trời sinh trong cơ thể mang theo trận đạo phù văn.
Thậm chí toàn bộ thân thể, lục phủ ngũ tạng chính là một đại trận.
Người mang Thiên Trận Thể, không chỉ có thiên phú đặc biệt trên phương diện trận đạo mà thậm chí cong có thể khắc một vài phù văn, thậm chí là đại trận khủng bố vào trong cơ thể.
Cho nên, dù thực lực tu vi bản thân Ngô Đức không mạnh nhưng nếu như hắn có thể khắc một vài sát trận khủng bố vào trong cơ thể thì cũng có thể bộc phát ra chiến lực cường đại.
Đây mới là chỗ đáng sợ của Thiên Trận Thể.
“Ha ha, tuy ta là Thiên Trận Thể nhưng không thể giống như Quân công tử được, có thể tiện tay vỗ chết một Hỗn Độn Đạo Tôn.”
Ngô Đức cũng vuốt đuôi nịnh bợ không để lại dấu vết.
“Giang Dật, ngươi cũng tới rồi.”
Thái Thi Vận lúc này mới nhìn về phía Giang Dật, chào hỏi một tiếng.
“Thi Vận... ngươi... có chịu ấm ức gì không?” Giang Dật dò hỏi.
Ấm ức?
Vẻ mặt Thái Thi Vận vô cùng mơ hồ.
Nàng có thể có ấm ức gì chứ?
Không bằng nói khoảng thời gian này, nàng trải qua rất vui sướng.
Quân Tiêu Dao không chỉ có tuấn tú tuyệt thế, hơn nữa còn ôn tồn lễ độ.
Trên các phương diện đang tu luyện, càng có rất nhiều tâm đắc.
Khoảng thời gian giao lưu này này vô cùng sâu sắc cũng khiến cho Thái Thi Vận như được khai sáng, đạt được không ít lợi ích.
“Giang Dật, ngươi đang nói gì đấy?” Thái Thi Vận khẽ lắc đầu, có hơi không rõ ràng cho lắm.
Giang Dật thấy thế, biểu cảm sững sờ.
Cái này không đúng.
Chẳng lẽ nói, Thái Thi Vận vẫn còn đang diễn kịch sao, diễn ra dáng vẻ không thèm để ý.
Quân Tiêu Dao đưa mắt nhìn, đáy mắt mang theo ý cười nhạt.
Tại sao những đứa con khí vận, đứa con thế giới này đều thích làm liếm cẩu thế chứ.
Có điều dưới sự cảm nhận của Quân Tiêu Dao, hắn có thể phát giác được trên người Giang Dật kia có long khí vô cùng dày đặc.
Trước đó tuy hắn đã cho Tống Diệu Ngữ rồng vàng khí vận ở Bắc Thiên giới vực.
Nhưng bản thân Quân Tiêu Dao vẫn để lại con rồng nhỏ màu vàng kim vốn thuộc về Chu Mộc, cho nên đương nhiên hắn có thể cảm nhận được trên người Giang Dật cũng có con rồng khí vận.
Mà bởi vì Quân Tiêu Dao đã thu khí tức vào trong, lại dùng Thâu Thiên Hoán Nhật đại pháp che dấu khí tức.
Cho nên Giang Dật không thể cảm nhận được rồng nhỏ màu vàng kim trên người Quân Tiêu Dao.
Mặt khác, cặp mắt kia của Giang Dật, Quân Tiêu Dao cũng cảm thấy có chỗ đặc biệt.
“Thần khí làm màu đánh mặt sao?”
Quân Tiêu Dao nghĩ thầm trong đáy lòng.
Cặp mắt kia, đến lúc đó hẳn là sẽ chấn kinh đám người.
Kịch bản cũ cả.
Sau đó, đám người thời điểm đám người tiến vào đổ thạch thịnh hội.
Cả khu vực hết thảy bị chia thành ba.
Thái Thi Vận ở bên cạnh Quân Tiêu Dao giống như một nữ hầu, giải thích cho hắn.
“Cả khu vực chia làm ba phần, Vườn chữ Thiên, Vườn chữ Địa, Vườn chữ Nhân.”
“Trong đó thì phạm vi của Vườn chữ Nhân lớn nhất, có nhiều nguyên thạch nhất, nhưng phần lớn giá trị đều không cao, xem như vét cát trong sóng, giá cả mua bán cũng ít nhất.”
“Tiên nguyên tiên thạch ở Vườn chữ Địa rất quý giá, giá cả cũng rất cao.”
“Về phần Vườn chữ Thiên, nguyên thạch trong đó là ít nhất nhưng cũng hiếm có nhất, đều là được khai quật ra từ nơi sâu trong Tây Lăng thần khoáng.”
“Có điều nguy hiểm trong đó ngược lại cũng rất lớn, nói không chừng còn phong ấn thứ đồ quỷ quái không lành nào đó.”