Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nghe xong Thái Thi Vận giải thích, Quân Tiêu Dao cũng âm thầm gật đầu.
Đương nhiên tu sĩ ở Vườn chữ Nhân là nhiều nhất.
Bởi vì phần lớn tu sĩ đến đổ thạch thịnh hội chỉ có thể mua được nguyên thạch trong Vườn chữ Nhân.
Về phần Vườn chữ Địa và Vườn chữ Thiên, giá cả nguyên thạch trong đó cũng không phải cái giá mà tu sĩ bình thường có thể kham được.
“Công tử đã nghĩ xong muốn đến đâu đầu tiên chưa?” Thái Thi Vận hỏi.
“Tùy tiện đi xem một chút đi.” Quân Tiêu Dao tùy ý nói.
Tại Vườn chữ Nhân, dòng người sôi động.
Thỉnh thoảng truyền âm thanh kinh hô.
Ở một nơi, có vầng sáng màu xanh lá cây phun trào, vô cùng óng ánh.
Đó là một vị tu sĩ mở một viên nguyên thạch ra, trong đó lại có một viên đã màu lục đậm.
“Linh thạch sinh mệnh, tuy không lớn nhưng cũng giá cả không thấp!”
“Thật đúng là mèo mù vớ phải cá rán.”
Rất nhiều người đang bàn luận.
Mà một bên khác, có hai tu sĩ đang đánh cược.
“Ta cược trong đó nhất định có trân bảo.” Một vị tu sĩ nói.
Ánh sáng lóe lên trong mắt hắn.
Bởi vì đã từng tiếp xúc với nguyên thuật cho nên mới đưa ra được phán đoán như vậy.
“Ta không tin!”
Một khác tu sĩ nói.
Sau đó hai người bắt đầu đổ thạch, tiền đặt cược vì ba ngàn tiên nguyên.
Cuối cùng, nguyên thạch bên kia được mở ra, trong đó thình lình có huyết khí tràn ngập.
Đám người giống như nhìn thấy một con giao long màu đỏ tươi như sương máu, bốc hơi lao ra.
Mọi người đưa mắt nhìn.
Trong đó thình lình có một mảnh gỗ màu đỏ tươi như máu, bên mặt ngoài đúng là có đường vân hình vảy rồng.
“Đó là, Văn Long mộc!”
“Đây là một loại vật liệu quý giá hiếm thấy!”
Nhìn thấy kết quả này, sắc mặt vị tu sĩ cược thua trầm xuống, hùng hùng hổ hổ giao tiên nguyên ra.
Đương nhiên, cơ hội cắt ra loại bảo bối này ở Vườn chữ Nhân vẫn là rất ít.
Dưới phần lớn tình huống đều là sau khi dùng nhiều tiền để mua tiên nguyên, mở ra xem thì chẳng có gì hết.
Hoặc là một vài phế liệu, vật vô giá trị.
Quân Tiêu Dao âm thầm thôi động thần hồn, đơn giản quét qua.
Vương nguyên thạch ở Nhân Tự này, muốn dò xét, căn bản không mảy may có chút độ khó nào.
Tuy Quân Tiêu Dao cũng phát hiện ra được một vài vật có giá trị nhưng hiển nhiên khó mà lọt được vào mắt hắn, chậm chí cắt còn chẳng muốn cắt.
“Đi Vườn chữ Địa đi.”
Quân Tiêu Dao thản nhiên nói.
Thái Thi Vận khẽ gật đầu, dẫn Quân Tiêu Dao đi, thật sự giống như thị nữ thiếp thân của hắn.
...
Nhìn đến nơi này, sắn mặt Giang Dật trở nên xanh xám, hắn cũng theo đó rời đi.
Mà Ngô Đức, nhếch miệng lên một vòng cung xem trò cười, đồng thời cũng tiến lên.
Nhìn thấy động tĩnh của đám người Quân Tiêu Dao, rất nhiều tu sĩ còn lại cũng theo sát đi lên.
Dù sao không phải tất cả tu sĩ đều có vốn liếng đổ thạch này.
Đại bộ phận tu sĩ đều là đến tham gia náo nhiệt.
Vườn chữ Địa có phạm vi nhỏ hơn một chút so với Vườn chữ Nhân nhưng là hoàn cảnh cũng càng thêm thanh nhã u tĩnh.
Trong đó cũng trưng bày rất nhiều tiên nguyên, nguyên thạch, cổ liệu vân vân.
Nhưng số lượng rõ ràng không được nhiều như Vườn chữ Nhân.
Quân Tiêu Dao tới đây, đôi mắt ngược lại thầm lóe lên.
Nơi này ngược lại cũng có không ít bảo bối.
“Quân công tử, ngươi không có quá nhiều kinh nghiệm trên phương diện nguyên thuật, nếu như không chê thì Thi Vận ngược lại có thể đưa lời đề nghị cho công tử.”
Trước đó Quân Tiêu Dao đã từng nói hắn đối với nguyên thuật một chữ cũng không biết.
Thái Thi Vận cũng không để ý giúp chuyện này.
Mà một bên khác, Giang Dật giống như thật sự có hơi không chịu đựng được nữa, Thái Thi Vận vẫn luôn quanh quẩn bên cạnh Quân Tiêu Dao.
Hắn muốn khiến Thái Thi Vận chú ý mình.
Giang Dật bắt đầu âm thầm thôi động pháp môn nguyên thuật dòng dõi Địa sư hắn học được trên Phong Long đồ.
Hắn nhanh chóng tìm được một viên đá nhìn có hơi bình thường chẳng có gì lạ.
“Mở nguyên thạch này ra!”
Giang Dật, không khỏi hấp dẫn lực chú ý của chúng nhân.
Thái Thi Vận đưa mắt qua cũng có hơi kinh ngạc.
Tuy đổ thạch thịnh hội này là do cộng đồng tam đại thế gia nguyên thuật tổ chức.
Nhưng dù vậy, bọn người Thái Thi Vận, Giang Dật, Ngô Đức muốn cắt đá ở đây thì vẫn phải trả tiền như thường thôi.
Bởi vì đây là vật liệu đá tiên nguyên của ba nhà cùng góp lại với nhau.
Có thể chọn được bảo bối hay không cũng hoàn toàn bằng bản lĩnh của thiên kiêu các nhà.
“Giang Dật, nguyên thạch của Vườn chữ Địa này có giá cả không vừa, không nên tùy tiện đưa ra quyết định.”
Thái Thi Vận khẽ cau mày nói.
Cử động này của Giang Dật không khỏi cũng quá phù hoa đi.
Người bình thường giám nguyên đều phải thông qua các loại phương pháp.
Giang Dật thậm chí còn không cân nhắc cẩn thận, thế mà lại đưa ra quyết định chọn một viên nguyên thạch.
“A, xem ra Giang Dật ngươi rất có tự tin nhỉ.” Ngô Đức cũng nhếchlên một nụ cười.
Thật ra thì trong lòng hắn cũng có nghi ngờ.
Đoạn thời gian trước, tên Giang Dật này thậm chí còn cắt ra được bảo liệu thậm chí là tàn thiên Đại Đế, rốt cuộc có phải mèo mù vớ phải cá rán hay không.
Không chỉ có là hắn, mọi người tại đây cũng đều hết sức tò mò.
Quân Tiêu Dao thấy thế, khóe môi cong lên một nụ cười thản nhiên.
Như này là muốn bắt đầu làm màu sao?
“Cắt đi.”
Giọng điệu Giang Dật hờ hững.
Ở Vườn chữ Địa này, tiên nguyên rẻ nhất cũng không thấp hơn năm vạn.
Đây đối với tu sĩ bình thường mà nói, đã là một con số kinh người.
Dù là đối với Giang Dật thiếu chủ Giang gia mà nói thì cũng không phải là một con số nhỏ.
Cũng không phải thế gia nguyên thuật thiếu tiền mà là thiếu chủ mù như hắn trước đó quá phế, cho dù là trong tộc thì cũng không cho hắn quá nhiều tài nguyên.
Dù sao toàn bộ Giang gia không chỉ có một hậu nhân là Giang Dật.
Nếu Giang Dật đã không thể vùng lên nổi vậy thì Giang gia chỉ có sử dụng tài nguyên trên người tộc nhân khác.
Nhưng ai mà biết được, Giang Dật lại có thể có được kỳ ngộ như thế này chứ.