Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Chưa tính kỹ, nếu thiếu lại bù thêm.
Nghe một chút, đây là tiếng người sao?
Hơn nữa, chỉ riêng tiên nguyên lấy ra trước mắt đã là bao nhiêu chứ?
Trăm vạn?
Ngàn vạn?
Hay là càng nhiều hơn?
Nhiều tiên nguyên như vậy, không nói là mua tất cả nguyên thạch ở đổ thạch thịnh hội nhưng hẳn là cũng đủ để mua một phần ba.
Cái gì gọi là hào phóng?
Đây mới gọi là hào phóng!
Giang Dật đứng ở nơi đó, tay cầm Xích Diễm Huyền Tinh thạch, dưới sự nổi bật của dòng sông tiên nguyên trông giống như một tên hề.
Có thể nói, sự mạnh tay của Quân Tiêu Dao thật sự đã khiến tất cả tu sĩ ở hiện trường đều kinh ngạc.
Bọn họ đã từng gặp qua người hào phóng, nhưng người hào phóng như vậy thì đúng là chưa gặp bao giờ!
Thật tình không biết, đối với Quân Tiêu Dao cái này thật ra chẳng qua chỉ là chút éc mà thôi, còn không bằng chín trâu mất một sợi lông.
Dù là bỏ tài nguyên của vũ trụ Huyền Hoàng mà Quân Tiêu Dao nắm giữ qua một bên không nói.
Chỉ riêng thương hội Hồng Trần dưới trướng hắn đã có thu nhập tài nguyên không thể tưởng tượng nổi.
Chớ nói chi là còn có một đế tộc Vân thị.
Tiền?
Đối Quân Tiêu Dao, nó tính là gì chứ?
Hắn không quan tâm tiền, hắn không có hứng thú với tiền. Đối với người ở loại tầng cấp như Quân Tiêu Dao, các loại bảo bối quý giá hiếm có, cổ tịch tiên kinh mới là thứ duy nhất có khả năng hấp dẫn bọn họ.
“Quân công tử, ngươi thật đúng là...”
Thái Thi Vận cũng không có lời nào để nói.
Vốn ban đầu nàng còn muốn giúp Quân Tiêu Dao phẩm thạch giám bảo.
Hiện tại xem ra, hình như là không cần rồi. Quân Tiêu Dao căn bản không đau lòng số tiền này.
Rất nhanh, đã có thợ tiến lên cắt đá cho Quân Tiêu Dao.
Cũng gọi là một người tỉ mỉ chuyên nghiệp.
Mở viên nguyên thạch đầu tiên ra, trong đó có khí huyết nồng đậm dâng lên, giống như hóa thành sương mù màu máu bừng bừng dâng lên.
“Đó là cái gì?” Rất nhiều người hiếu kỳ nhìn lại.
Bên trong nguyên thạch bất ngờ có một cái cây, nhìn giống linh chi.
“Là Huyết Linh chi, hơn nữa ít nhất cũng đã được phong tồn vạn năm trở lên, là thuốc cổ vạn năm!”
Nhìn thấy kia Huyết Linh chi, hô hấp của rất nhiều tu sĩ đều bắt đầu trở nên dồn dập.
Bọn họ chỉ ngủi được một chút mùi Huyết Linh chi thì đều đã cảm nhận được huyết dịch khắp người thiêu đốt, phiêu phiêu dục tiên, lỗ chân lông đều là thư thả giãn ra.
Huyết Linh chi này đối với tu sĩ bình thường mà nói, chắc chắn là chí bảo, là đại dược tăng tiến tu vi.
Nhưng mà...
Quân Tiêu Dao nhìn Nguyên Bảo lè lưỡi ở bên cạnh một cái, cười nhạt một tiếng, tiện tay ném Huyết Linh chi cho Nguyên Bảo.
Nguyên Bảo một miếng nuốt luôn, toàn thân lại lần nữa có thần hoa dâng lên, khí huyết ngút trời!
“Cái này... Trời ạ!”
Rất nhiều tu sĩ xung quanh thấy thế, đều cực kỳ tiếc nuối.
Huyết Linh chi thuốc cổ vạn năm thế là lại lấy ra cho linh sủng ăn!
Dù không phải đồ của bọn họ thì bọn họ cũng cảm giác trong lòng rỉ máu!
“Đậu má nhà nó…”
Dù là Ngô Đức cũng có hơi trợn mắt.
Hắn đã coi như là một tiểu thổ hào, nhưng hôm nay nhìn thấy Quân Tiêu Dao.
Hắn mới biết được cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Lập tức, vị thợ già cắt đá lại tiếp tục động thủ.
Sau đó, lại có bảo hoa ngút trời, tử khí mờ mịt.
“Lại là một thuốc cổ vạn năm, Tử Kim Kham!!” Một chút tu sĩ kinh hô.
Quân Tiêu Dao cũng không thèm để ý.
Tiếp tục cắt đá.
Mà lập tức một viên đá mở ra lúc. Bỗng nhiên, có luồng hỏa diễm kinh khủng hỏa càm quét ra.
Thậm chí ngay cả người thợ cắt đá kia cũng khó mà áp chế được.
Quân Tiêu Dao thấy thế, một tay tìm tòi, phù văn pháp tắc đầy trời, áp chế ngọn lửa kia.
Chỉ là chiêu này, khiến đồng tử của không ít tu sĩ co rụt lại.
Đến gờ bọn họ mới hiểu được, Quân Tiêu Dao dùng một chưởng chụp chết Hỗn Độn Đạo Tôn, cũng không phải là nghe nhầm lời đồn bậy đồn bạ nói điêu gì.
Mà sau chuyện này, ánh mắt mọi người cũng là nhìn lại.
Chợt nhịn không được kinh hô.
Bởi vì trong đó, bất ngờ có thứ nhìn như một con Chu Tước tí hon!
Không!
Nhìn kỹ, thì cũng thấy không phải là Chu Tước, chỉ là một gốc thần dược nhìn giống Chu Tước, toàn thân sáng lên hỏa diễm thiêu đốt hừng hực.
“Thần dược Chu Tước, đây là đại dược Thần thú đó sao?” Rất nhiều người kinh hãi.
...
Giá trị của Thần dược Chu Tước này cũng không phải thứ Huyết Linh chi, Kim Tử Kham cắt ra trước đó có thể so sánh được.
Đây là một gốc thần dược hiếm thấy, lại còn có liên quan đến Chu Tước.
Mà thời điểm lúc thần dược Chu Tước bị cắt ra.
Ở đây có một người, ánh mắt mang theo lửa nóng và khát vọng.
Đương nhiên là Hoàng Thanh Nhi!
Loại ánh mắt nóng bỏng và khát vọng kia còn muốn mãnh liệt hơn nhiều so với khi nhìn thấy Xích Diễm Huyền Tinh thạch!
Không, Xích Diễm Huyền Tinh thạch và Thần dược Chu Tước, căn bản cũng không có khả năng so sánh!
Giá trị của hai thứ này khác biệt như ngày với đêm, như một trời một vực!
Hoàng Thanh Nhi tuy là huyết mạch Thần Hoàng, không phải huyết mạch Chu Tước.
Nhưng đều thuộc dòng Thần cầm, dĩ nhiên rất có ích cho nàng.
Hơn nữa bên trong thần dược Chu Tước này còn có hỏa tinh, có thể trợ giúp nàng lột xác, còn mạnh hơn hỏa diễm trong Xích Diễm Huyền Tinh thạch nhiều!
Nhưng, chính là bởi vì biết được giá trị của thần dược Chu Tước cho nên Hoàng Thanh Nhi mới không dám mở miệng nói gì.
Nàng biết, thần dược Chu Tước này quá quý giá, không phải thứ đồ có thể tùy tiện đưa cho người khác.
Tuy nàng là tiểu công chúa Hoàng tộc nhưng cũng không điêu ngoa đến mức ép người khác đưa đồ cho mình.
“Cho ngươi.”
Quân Tiêu Dao tiện tay vứt thần dược Chu Tước cho Hoàng Thanh Nhi.
Không có chút nào nói nhảm.
Càng không như Giang Dật, muốn giả vờ đưa đồ mà còn nói nhiều như vậy, như đang thả cần câu Hoàng Thanh Nhi.
Nhìn thần dược Chu Tước trong tay, Hoàng Thanh Nhi ngơ người.
Cứ thế mà cho nàng sao?
Đây chính là thần dược Chu Tước đó, không phải thứ rau cải trắng bên đường gì đó đâu!
“Ngươi và Hoàng Chỉ giống nhau, đều là huyết mạch Thần Hoàng, thứ này hẳn là cũng sẽ có tác dụng với ngươi.”